văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em


"Tuần tới là lễ hội đúng không? Để tránh các em chỉ biết chơi mà quên bài học, tôi đặc biệt chuẩn bị bộ đề mới. Hoàn thành sau khi trở lại học, ai không làm thì cẩn thận với tôi đấy!"

"Thầy ơiiiii" Tiếng ngân vang vọng khắp nơi, tập thể lớp 11-3 không hẹn mà cùng nhau biểu tình. Bọn họ ai oán viện đủ lý do trên trời dưới đất, nào là trẻ em cần ngủ đủ giấc mới mau lớn chơi xong lễ hội sẽ không có thời gian, nào là tương lai còn dài bây giờ vui vẻ tháng sau nỗ lực. Tóm lại cái gì bọn họ cũng có thể nói, chỉ hận không thể ném hết sấp đề cương kia ra ngoài cửa sổ cho gió thổi đi.

Thầy Trình giáo viên dạy ngôn ngữ Anh cho lớp biết tỏng bọn họ sẽ kêu gào thảm thiết, cầm lấy bình trà nóng của bản thân, ông nói: "Không cần van xin gì hết, bắt cặp hai người cùng nhau làm, hai ngày là xong ngay."

Dặn dò hết lời, thầy Trình ung dung trở về phòng giáo viên bỏ lại đám trò thơ đang đau khổ vì không biết hoàn thành bài tập kiểu gì. Người biết làm thì không để mắt đến họ, người không biết làm lại nhiều vô số kể a.

Nghiêm Hạo Tường nghe thầy thông báo rất nhanh nhìn sang Lưu Diệu Văn. Cậu muốn cùng hắn hoàn thành bài tập, năng lực của Nghiêm Hạo Tường cũng không cho là tệ, cậu tin chắc là vậy. Ít nhất sẽ không khiến hắn phải khổ não giảng bài cho cậu đâu.

Mong muốn là vậy, nhưng...

"Lưu Diệu Văn."

"Biết rồi. Bắt cặp với cậu."

"Coi như cậu hiểu chuyện, ông đây không tính toán với cậu nữa."

Đinh Trình Hâm ngồi tít bàn đầu, thế nhưng khi nào quan trọng là anh có mặt ngay. Như việc chọn vai công chúa Lọ Lem anh là người nhiệt tình gọi tên cậu nhất, đương nhiên Nghiêm Hạo Tường không có ý phàn nàn, cậu chỉ cảm thấy đôi lúc Đinh Trình Hâm thật chẳng tinh ý gì cả.

Mà Lưu Diệu Văn biết rõ cậu không thân thiết với ai chính là kẻ dứt khoát gật đầu thỏa thuận. Trong giây lát Nghiêm Hạo Tường thật sự rất tủi thân.

Tạ Y Kỳ ngồi bàn đầu tiên gần cửa lớp, cách Nghiêm Hạo Tường khá xa vẫn nhìn ra được bạn nhỏ không vui. Cô chạy vòng một mạch đánh vào vai Trình Nhất, "Đổi ý rồi. Tôi cùng Hạo Tường một cặp, cậu cùng Tiểu Hoàng tự sinh tự diệt đi."

Nói rồi cô chạy vèo đến chỗ cậu, hất Lưu Diệu Văn mải mê nói chuyện với Đinh Trình Hâm sang một bên. Sắc mặt Tạ Y Kỳ hôm nay tươi tắn hơn mọi ngày, có lẽ có chuyện vui đi. Cô nàng gõ nhẹ lên mặt bàn Nghiêm Hạo Tường, "Tường nhi đã có bạn cặp chưa? Nếu chưa thì cùng tôi nhé?"

Lưu Diệu Văn tựa người lên thành cửa sổ nghe con sư tử của lớp nhẹ giọng rủ rê Nghiêm Hạo Tường, trong lòng hắn còn đang đắt ý "Xem cậu ấy bơ cậu thế nào." Nào ngờ, suy nghĩ nhen nhóm chưa được bao lâu Nghiêm Hạo Tường đã gật đầu đồng ý. Hắn đứng phắt người dậy, không tin vào tai mình.

Gì vậy chứ? Nghiêm Hạo Tường còn tôi thì sao?

...----------------...

Buổi học kết thúc, Đinh Trình Hâm theo chân Lưu Diệu Văn về nhà hắn. Nhìn cái bản mặt sầu thảm như ai mới cướp tiền nhà hắn vậy, muốn đánh cho một phát. Anh đây đã làm gì mà hắn đưa tang sớm những mấy chục năm vậy, có muốn cùng Nghiêm Hạo Tường làm bài tập thì sao ngay từ đầu không nói. Hại anh phải theo cái mặt khó ưu này.

"Nhà cậu còn soda không thế?"

"Bước vào tủ lạnh mà tìm."

Kỳ thật nhà Lưu Diệu Văn đối với Đinh Trình Hâm hết sức thân thuộc, ai bảo anh họ Lưu Diệu Văn lại là người yêu cũ Đinh Trình Hâm kia chứ. Hai người bọn họ nếu không phải vì hoàn cảnh bắt ép chia tay, hẳn là đang vô cùng ân ái. Khoảng thời gian yêu nhau Đinh Trình Hâm thường xuyên lui tới nhà hắn, lâu dần Lưu Diệu Văn cũng quen luôn sự hiện diện của anh, có gì cũng đem phô ra trước mặt. Đã là bạn thân còn suýt nữa trở thành em chồng, haiz.

Đinh Trình Hâm lục tìm khắp tủ cũng không thấy có chai soda nào, anh hét vọng lên tầng, "Lưu Diệu Văn, không có!"

"Không có thì cậu nhịn đi!" Đáp lại lời Đinh Trình Hâm là một giọng nói đầy nội lực, nghe ra được sự bực tức lẩn trong đó.

Lưu Diệu Văn hét một tiếng, Đinh Trình Hâm liền ngoan ngoãn soạn sách vở ra bàn ngoài phòng khách. Anh còn muốn xách mông lên phòng Lưu Diệu Văn nằm lì trên đó, xét thấy tình huống trước mắt không mấy khả quan nên đành thôi. Phòng khách gần cửa, dễ chạy thoát thân.

Bài tập thầy Trình giao cho bọn họ nói khó thì không khó, nhưng nhiều thì rất nhiều. Đến một kẻ chuyên Anh như Đinh Trình Hâm còn phải vò đầu suy nghĩ cả một hồi lâu.

Ting

Tin nhắn được gửi đến Lưu Diệu Văn, anh và hắn ngày thường không có cái gọi là bí mật, cái gì cũng chia sẻ nhau nghe. Chỉ là thời gian gần đây Lưu Diệu Văn đánh lén với Nghiêm Hạo Tường quá nhiều, tần suất hai người họ xuất hiện cùng nhau vô cùng cao. Đến độ một số bạn học đã hỏi anh và hắn có phải giận nhau gì không, sao đột nhiên lại tách nhau ra rồi.

Aiya Đinh Trình Hâm nào có bản lĩnh giận dỗi hội trưởng của bọn họ, là tên đại ôn nhu nào đó ném anh sang một bên đi riêng với bạn học mới mà.

Nhấc điện thoại Lưu Diệu Văn xem ai gửi đến, đập vào mắt Đinh Trình Hâm lại là hai chữ Bạn nhỏ to bự trên màn hình. Nhấn vào phần tin nhắn mới phát hiện đối phương là Nghiêm Hạo Tường.

Gì vậy? Lưu Diệu Văn thật sự thích Nghiêm Hạo Tường à?

Anh thân là bạn thân của hắn, từng chứng kiến hắn trải qua biết bao nhiêu cuộc tình, thật lòng có, đáp lễ có, anh chỉ chưa nhìn thấy hắn gọi người khác bằng cái danh xưng sến sẩm như vậy bao giờ.

Nội dung tin nhắn Nghiêm Hạo Tường gửi đến vỏn vẹn một dòng.

Bạn nhỏ: Cậu giận tôi sao?

Giận cái gì mà giận. Lưu Diệu Văn nhà tôi đang bốc hỏa đây này, chỉ hận không đem tôi băm ra thành trăm mảnh ném cho cá ăn.

Nội tâm Đinh Trình Hâm quả thật đang gào thét.

Hai mắt trừng màn hình điện thoại, môi xinh không ngừng mang Lưu Diệu Văn ra mà cấu xé. Đột nhiên sống lưng lạnh toát, Đinh Trình Hâm ngẩng mặt lên, bắt ngay ánh mắt giết người của hắn.

"Cũng không phải không thể xem a." Đinh Trình Hâm nhẹ thả điện thoại về chỗ cũ.

Lưu Diệu Văn thay quần áo ở nhà, tóc còn ướt rơi vài giọt bên sườn mặt. Kỳ thật Đinh Trình Hâm sẽ chết mê cái dáng vẻ này của hắn, nếu không phải bạn thân. Nhìn đến chai lì cả mặt rồi thì còn quyến rũ cái gì nữa, thấy hắn là chỉ muốn đánh thôi.

Lưu Diệu Văn nhận lại điện thoại, không ý kiến việc anh tự ý đọc tin nhắn. Nói là vậy, Đinh Trình Hâm vẫn biết hắn không thoải mái với hành động vừa rồi của anh, dẫu sao cũng là xâm phạm quyền riêng tư. Đinh Trình Hâm thì không sao chứ mà người khác thì hắn đã đánh cho lên cung trăng chơi rồi. Lưu Diệu Văn cũng có dịu dàng là mấy đâu, hắn chỉ hiểu chuyện hơn các bạn đồng trang lứa một chút, cái gì không có lợi thì tuyệt đối không làm.

Thấy Lưu Diệu Văn nhìn màn hình hồi lâu vẫn không có dấu hiệu trả lời, Đinh Trình Hâm nhắc nhở, "Muốn để cậu ấy chờ đến bao giờ?"

"Không biết trả lời thế nào."

Lưu Diệu Văn cơ hồ rất khó xử, rõ ràng hắn giận cậu thật, lại chẳng biết bản thân vì cái gì mà giận cậu. Nghiêm Hạo Tường có quyền kết bạn với người khác, cậu có quyền cùng người khác học tập, ghép đôi. Đó hoàn toàn là những điều cơ bản cậu xứng đáng nhận được, Lưu Diệu Văn lại cảm thấy khó chịu.

Hắn chậm chạp đặt điện thoại sang một bên, cầm bút lên bắt đầu giải bài tập.

"Cậu ấy... Hình như rất tin tưởng cậu."

Lưu Diệu Văn vẫn giữ im lặng.

"Lần trước tôi còn nghĩ cậu ấy gặp vấn đề tâm lý. Lúc nào cũng gò bó bản thân trong phạm vi của chính mình, khi người khác có ý tiến vào phạm vi đó, cậu ấy sẽ sinh ra bài xích." Đinh Trình Hâm dừng lại, quan sát biểu tình của hắn, "Nhưng dường như, cậu ấy tin tưởng cậu. Là kiểu chân thành mà tin tưởng."

Có lẽ Đinh Trình Hâm sớm đã nhận ra sự khác thường giữa hai người bọn họ, chỉ là anh không tiện nói rõ, cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. Chỉ là Lưu Diệu Văn quá ngốc, Nghiêm Hạo Tường lại quá hiền lành. Cậu không nhận ra Lưu Diệu Văn đối với cậu có bao nhiêu là nhẹ nhàng cùng dung túng, mà cũng phải thôi. Nghiêm Hạo Tường đâu biết hắn của trước đây là người như thế nào, cậu không biết hắn tuy dễ gần nhưng không dễ tin tưởng.

Đinh Trình Hâm chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, cậu là người đầu tiên được hắn để tâm. Là kiểu vừa muốn giữ cậu bên cạnh vừa sợ cậu không được thoải mái. Là bản thân muốn trở thành sự ưu tiên của cậu và cậu cũng trở thành sự ưu tiên của bản thân. Là giữa trăm người yếu đuối cầu hắn bảo vệ, hắn chỉ che chở mỗi Nghiêm Hạo Tường.

Lưu Diệu Văn không hề nhận ra, sau những lần lên tiếng vì cậu, hắn đã và đang phá vỡ vòng tuần hoàn của bản thân, đặt cậu ở một vị trí mà không ai chạm đến được.

Lưu Diệu Văn thích Nghiêm Hạo Tường.

Hắn không nhận ra.

Nhưng Đinh Trình Hâm thì có.





Nhấn để mở bình luận

văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em