văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em


Lưu Diệu Văn chính nhân quân tử, hắn có thể thề với trời không có ý đồ gì xấu xa. Bất quá với tình hình hiện tại hắn không thể đưa cậu về nhà, hắn không biết nhà cậu ở đâu, chỉ có thể đưa cậu đến nhà hắn ở tạm một đêm.

Nhà Lưu Diệu Văn vốn chỉ có mình hắn, ba mẹ Lưu lần trước nhắn sẽ đi hai tuần đến giờ đã hơn một tháng vẫn chưa có tin tức gì mới. Hắn đưa cậu về nhà cùng lắm là sợ hàng xóm không rõ sự tình nói ra nói vào thì hỏng.

Nghiêm Hạo Tường sau khi khóc mệt liền ngủ trên vai hắn, cậu ngủ rất ngoan một đường về nhà cũng không thấy khó chịu gì nữa. Hắn còn tưởng cậu sẽ khóc nháo một trận thật to, mách hắn bọn người kia ức hiếp cậu thế nào, nhưng Nghiêm Hạo Tường ngốc quá, đến tổn thương người khác cậu còn chẳng dám thì nói gì đến việc nói hắn nghe ấm ức của bản thân.

Phòng Lưu Diệu Văn nằm ở gác mái, ban đầu ba mẹ Lưu kiên quyết không cho, nhà lớn xây nên suy cho cùng là dành cho hắn, lý nào lại để hắn ở trên gác mái thế kia. Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn rất cứng đầu, hắn nói ở trên gác ban đêm có thể nhìn thấy sao còn có thể ngắm nhìn Từ An về đêm yên ả. Một đứa trẻ như hắn chẳng biết vì sao lại tâm niệm với Từ An đến vậy, khi nhỏ muốn sống chết bám lấy nơi đây, lớn lên rồi lại muốn khắc họa Từ An vào trong tâm khảm. Mảnh đất đầy nắng vàng và gió biển mằn mặn, hương thơm từ những ngọn đồi hoa đua nhau khoe sắc, Từ An nuôi hắn lớn và cho hắn gặp được người hắn thương...

Đặt cậu nằm xuống giường, hắn nhẹ nhàng kéo chăn cho cậu. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra Nghiêm Hạo Tường khá gầy, thường ngày hay mặt đồng phục rộng hơn so với cơ thể sẽ không ai nhìn ra. Nghiêm Hạo Tường lại cao xấp xỉ Lưu Diệu Văn, khi đứng cạnh nhau chỉ cảm thấy cậu nhỏ nhắn cần được bảo vệ. Đến giờ hắn mới nhận ra, đôi tay bạn học Nghiêm thật nhỏ, từ bàn tay đến vai đều có thể bị hắn nắm gọn. Còn nữa, eo Nghiêm Hạo Tường rất rất nhỏ, hắn từng nhìn thấy khi cậu đứng ngược nắng với chiếc áo rộng thùng thình.

Nhìn thế nào Nghiêm Hạo Tường cũng rất xinh đẹp, là kiểu mỏng manh cần được bảo vệ che chở. Sau sự việc lần này có lẽ mọi chuyện sẽ còn tiếp diễn phức tạp hơn, Nghiêm Hạo Tường có tiếp tục bị tấn công trên mạng hay không hắn cũng không kiểm soát được. Thứ duy nhất có thể giúp cậu bình tĩnh cũng chính là hắn. Lưu Diệu Văn hắn giống như liều thuốc đặc hiệu dành riêng cho Nghiêm Hạo Tường, không bài xích hắn, không hoảng sợ khi đối mắt với hắn. Nghiêm Hạo Tường thậm chí chẳng phát hiện ra bản thân vô thức đến gần hắn, gần đến mức bước chân vào cuộc sống riêng tư của hắn.

[...]

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Nghiêm Hạo Tường cựa mình, chạn phải vật ấm áp trên giường cậu vô thức rụt tay về, đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn sang.

"Diệu Văn?"

Âm thanh cậu phát ra rất nhỏ nhưng Lưu Diệu Văn vẫn là tỉnh ngay sau đó. Đưa tay dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi cậu: "Cậu dậy rồi? Còn khó chịu không?"

Lưu Diệu Văn ngủ không sâu chỉ vừa chợp mắt được vài tiếng thì trời đã sáng, mái tóc do cọ xát mà rối tung lên trông khá giống chú chó nhỏ lông xù, vừa đáng yêu vừa ngốc ngốc.

"Nói chuyện đi Nghiêm Hạo Tường, cậu ổn không?" Không đợi được cậu trả lời, Lưu Diệu Văn nhỏm người dậy dùng trán đo thân nhiệt cậu.

Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cơ thể Nghiêm Hạo Tường bỗng chốc hóa đá, căng thẳng cảm nhận khoảng cách quá mức gần gũi của Lưu Diệu Văn. Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa vào làm một, ánh mắt cậu khẽ khàng nhìn lên. Không gian yên tĩnh, Nghiêm Hạo Tường dương như nghe rõ được nhịp tim của chính mình, mặt cậu ấm lên, mang tai cũng đỏ dần.

"Diệu Văn..."

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu dậy vừa hay chạm ánh mắt ngai ngùng của bạn học Nghiêm. Nhận ra bản thân vừa thất thố, hắn ho khan một tiếng giả vờ bình tĩnh, "Không sốt. Vậy, cậu vệ sinh chút tôi đi làm bữa sáng."

Nói rồi Lưu Diệu Văn bỏ chạy hư bay ra khỏi phòng, bỏ lại Nghiêm Hạo Tường vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Hắn đến gần quá đột ngột, cậu còn chưa tiếp xúc với ai gần như vậy, nếu là người khác cậu đã thẳng thừng đẩy ra. Bệnh của cậu không cho phép vùng an toàn bị xâm phạm quá mức lộ liễu, cơ chế bảo vệ tự đồng sẽ hoạt. Động mà không cần suy nghĩ. Nhưng với Lưu Diệu Văn, bệnh của cậu gần như chẳng liên quan gì đến hắn, đứng cạnh Lưu Diệu Văn cho cậu cảm giác hoàn toàn dễ chịu, không bài xích hắn là một, cho phép hắn chạm vào người mình là hai, giờ là tiếp xúc ở khoảng cách rất gần. Nguyên tắc cậu đặt ra, nguyên tắc từ trước đến nay chưa từng thay đổi, giờ phút này vì Lưu Diệu Văn xuất hiện mà từng cái một bị gỡ bỏ.

Dưới lầu Lưu Diệu Văn cũng không khá hơn là bao, đứng trước bồn rửa dùng nước hất vào mặt giúp bản thân thanh tỉnh.

Trong lòng hắn rõ Nghiêm Hạo Tường có chứng sợ hãi xã hội, kèm theo đó là bài xích tiếp xúc với người khác. Dẫu cho Nghiêm Hạo Tường có không lên tiếng thì việc như chạm trán vừa rồi đúng là quá quắt. Lưu Diệu Văn đau đầu vô cùng, rốt cuộc hắn vì cái gì cứ không kìm nén được mà muốn chạm vào cậu, nếu lấy lý do là thích vậy có phải hơi lưu manh rồi không?

Nghiêm Hạo Tường vốn không giống những người trước đây hắn từng quen, cậu dè chừng mọi thứ có ý định tiến gần nhưng lại chưa từng từ chối hắn.

Giống như việc Lưu Diệu Văn trở thành ngoại lệ của cậu, Nghiêm Hạo Tường cũng dần trở nên đặc biệt với hắn. Vì Lưu Diệu Văn dễ gần nhưng không dễ hiểu, vì xung quanh hắn có rất nhiều vệ tinh nhưng chưa ai thật sự tìm được quỹ đạo của hắn. Nghiêm Hạo Tường bước đến, cậu không kiếm tìm cuộc sống của hắn mà trực tiếp phá vỡ quỹ đạo vốn có, đem bản thân trở thành trung tâm. Vấn đề là Lưu Diệu Văn không hề cảm thấy việc này bất ổn, hắn ngầm chấp nhận cậu bước vào quỹ đạo của mình, tất cả mọi việc đều tình nguyện xoay quanh mình cậu.





Nhấn để mở bình luận

văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em