Vấn tâm vấn thiên



Từ tốn bước vào phòng, đập vào mắt Nam Thành là một khung cảnh tàn khốc mà hắn dự liệu từ trước. Tỷ tỷ yêu dấu Mộ Tuyết của hắn đang cười hì hì, tay lăm lăm một con dao nhỏ chĩa về phía con thỏ sắp bị làm thịt đang cật lực giữ lấy vạt áo kia. Tiểu cô nương tên Diệp Tường đó bây giờ đã bị dọa cho sợ đến mặt xanh không còn giọt máu



– Các ngươi, các ngươi muốn làm gi?



Mỹ nam nhân áo trắng cười thật đê tiện bước tới gần con thỏ tội nghiệp, tay nâng quạt khẽ vuốt vào gò má bầu bĩnh đẫm nước mắt kia.



– Thỏ nhỏ bé bỏng, ta chỉ muốn đùa chơi với người một tý thôi mà. Yên tâm, bổn thiếu gia sẽ không làm đau ngươi đâu. Nếu ngươi ngoan ngoãn làm bổn thiếu gia cao hứng, không chừng còn được kết nạp làm tiểu thiếp thứ mười hai của ta đó.



Nói xong hắn ngửa mặt phát ra một tràng cười ha hả hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt mỹ mạo đó, khiến Diệp Tường cảm thấy một phen rét lạnh run người. Nàng biết nam nhân này hoàn toàn không có ý đó. Tuy hắn nói toàn những lời đê tiện, nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng lại bị bao phủ bởi một màn sương mù không tìm thấy lối ra. Trong đó là sự toan tính bí hiểm khó dò mang theo một tia nguy hiểm, cùng rất nhiều lạnh giá.



Dời ánh mắt nhìn sang thiếu nữ khả ái bên này, Diệp Tường lại thêm một trận rét run. Nàng ta thật sự rất khả ái, nhưng ánh mắt của nàng lại rất tà. Nó linh lợi một cách láu cá xen lẫn quỷ quyệt. Nó ánh lên ánh cười nhưng là ánh cười ngạo thị thế gian, hoàn toàn không có ấm áp, không có đồng cảm, càng không có thương hại. Diệp Tường run rẫy không tài nào mở miệng nỗi, nhắm mắt mặc cho nước mắt liên tục chảy dài xuống cũng không buồn lau đi, giờ phút này, nàng thà gặp lại cục băng kia còn hơn là đối diện với hai tên ác ma này.



Mộ Tuyết dẫu môi thất vọng, cứ tưởng sắp được đùa vui một trận khoái chí, ai dè vị Dục Tiên giáo tiểu thư này lại chết nhát như thế, mới dọa cho một tí đã hồn bay phách tán cả rồi. Nàng hứng thú ngắm một lượt tiểu ni tử đang run lập cập trước mặt, từ trên xuống dưới rồi lại từ trái sang phải, toàn thân không bỏ sót một phân nào. Cô bé tên Diệp Tường này lúc nãy vừa nói cái gì nhỉ? Thích tiểu Nam Thành nhà nàng?



Môi hồng run rẫy một thoáng, Mộ Tuyết cật lực kềm chế cảm giác muốn cười to một trận. Tiểu Nam Thành nhà nàng xem ra cũng thật có giá, mới vừa xuất đạo đã được cô nương con nhà người ta theo đuổi công khai. Nàng biết mà, Nam Thành nhà nàng chỉ cần không âm u quái tính như trong truyện thì cũng đâu có thua kém tên chết bầm Nhan Vấn Thiên kia.



Bây giờ làm gì nhỉ? Chờ Nam Thành quay trở lại hay xử lí cô nương này ngay lập tức? Mộ Tuyết đưa ánh mắt qua nhìn người bên cạnh hỏi ý kiến thì đã thấy kẻ kia đang gập lưng run lên bần bật bên cạnh bàn.



Nam Cung Hận đang vận hết sức bình sinh tìm đường sống trong cơn đau bụng sống chết do nhịn cười. Vị tiểu thư kia thật sự là chết trong bàn tay cha mẹ rồi. Trong mấy mươi năm sống trên đời của hắn cũng chưa từng thấy được ai ngây ngô ngu ngốc như nàng ta.Đơn thuần như vậy, xem ra con đường lịch duyệt giang hồ của nàng sau này sẽ rất gian khổ đây.



Hai kẻ bên trong phòng đang gõ gõ đầu nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì một tiếng hắng giọng vang lên. Cả ba người đồng loạt nhìn về phía cửa. Nhìn thấy người đang đứng bên cửa kia, hai kẻ nhún vai le lưỡi, còn một kẻ thì mừng rỡ như gặp được cứu tinh. Thật sự Nam Thành chính là vị cứu tinh của Diệp Tường. Tiểu cô nương lúc này lúc này như vớ được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ lao như bay đến định ôm chầm lấy thân một thân thanh y của Nam Thành. Bất quá chưa kịp thực hiện ý đồ, một bàn tay đã vung lên đánh ngất nàng. Diệp tiểu thư một lần nữa đi vào khoảng không tối đen vô định, hôn mê bất tỉnh.



– Tiểu Nam Thành, ha hả, xin lỗi vì phá hỏng chuyện tốt của đệ, nhưng mà ba chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn gấp đây.



Mộ Tuyết cười tít mắt ôm lấy tiểu Nam Thành vào lòng. Mấy tháng không gặp, nàng thật nhớ hắn. Nam Thành cười khổ mặc cho tỷ tỷ ôm cứng lấy mình, miệng không ngớt bình luận số đo ba vòng cùng chiều cao của hắn, mắt nhìn về phía Nam Cung Hận đang ngồi nhàn nhã uống trà, khẽ mỉm cười chào hỏi.



– Nam Cung ca ca, lần này là có chuyện liên quan đến Đông Phương Gia sao?



Trương Nam Thành vừa hỏi, vừa như hữu ý vô tình liếc nhìn Diệp Tường đang nằm hôn mê trên đất. Nam Cung Hận nhìn theo ánh mắt của hắn, đôi mắt hồ ly lấp lánh đầy tiếu ý.



– Đúng vậy, nhưng trước hết ta nghĩ đệ nên đưa cô bé đó lên giường nằm đi, không nên để một cô nương nằm sõng soài trên đất lúc đêm khuya như thế này, rất dễ cảm lạnh đó nha.



Nói đoạn, Nam Cung Hận rút ra từ trong tay áo một tấm thiệp đỏ rồi đặt lên trên bàn, đôi tay to lớn thon dài lật qua lật lại tấm thiếp đó như muốn tìm được thêm một chút manh mối.



– Đây là thiếp mời của Đông Phương thế gia gửi tới Thanh Vân Bảo bảo chủ.



Thanh Vân Bảo xưa nay trong mắt giang hồ không có quan hệ với Bách Thảo Đường. Nhưng không ai biết rằng trong một lần tao ngộ tình cờ, Tần Thành gia gia đã từng cứu bảo chủ đương nhiệm của Thanh Vân Bảo một mạng, từ đó tạo ra mối liên hệ qua lại giữa hai nhà Bách Thảo Đường và Thanh Vân Bảo, chỉ là mối quan hệ đó hoàn toàn là bí mật.



– Lúc chúng ta ghé thăm Thanh Vân bảo chủ vừa hay đúng lúc người của Đông Phương thế gia mang thiếp mời tới. Nhận được thiếp mời này khiến bảo chủ cũng thập phần ngạc nhiên. Xưa nay Thanh Vân bảo cùng Đông Phương thế gia không hề can dự vào chuyện của nhau, cũng không hề đi lại thân thiết. Đột nhiên lần này Đông Phương thế gia gửi tới thiếp mời không khỏi khiến cho người khác phải sinh lòng nghi ngờ. Lúc đó ta cùng Minh Tú liền lập tức theo dõi tên đưa thiếp mời tới, sau đó phát hiện hắn sau khi rời khỏi Thanh Vân Bảo không đến năm dặm liền độc phát mà chết. May mắn trong miệng hắn vẫn còn vài mảnh thuốc độc còn xót lại.



– Hắn là tử sĩ?



– Đúng vậy. Sau đó chúng ta âm thầm điều tra, tất cả những người đưa thiếp mời hoặc uống thuốc độc mà chết, hoặc bị người ta giét chết, không một ai có thể sống sót.



– Loại độc này tỷ đã kiếm tra, chỉ là thạch tín thông thường, hơn nữa cũng rất phổ biến, cho nên vô pháp truy ra thủ phạm từ việc hạ độc.



– Vậy còn về thân phận của bọn họ thì sao? Còn các gia gia, có đồng thời nhận được thiếp mời hay không?



– Những người này làm việc rất kín kẽ, thân phận những người đã chết hoàn hảo đều là nô phó của Đông Phương bảo, Yên Hoa cùng Tam Nguyệt tỷ đều đã kiểm tra tỉ mỉ, không có bất cứ sơ hở nào về thân phận của bọn họ cả. Về phần thiếp mời của Bách Thảo Đường? Không có.



Mộ Tuyết nở nụ cười nhạt, nhấc tay với lấy bình trà để chính giữa bàn, chậm rãi rót cho mỗi người một chung. Nam Cung Hận vươn một ngón tay khuấy đảo lá trà bên trong chén, khiến cho nước xoáy lại theo hình xoắn ốc, ánh mắt sâu kín liếc nhìn hai tỷ muội Trương gia đang ngồi đối diện.



– Đại đa số các thế lực trên giang hồ đều nhận được thiếp mời, trong khi đó Bách Thảo Đường cùng các thế lực có quan hệ sâu đậm lại không nhận được bất cứ tin tức gì, kẻ ngu ngốc không dùng óc cũng hiểu được một số vấn đề, hoặc là Đông Phương thế gia chĩa mũi giáo vào chúng ta, hoặc là có người âm thầm mượn tay bọn họ thăm dò thứ mà bọn chúng muốn cướp đoạt. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Mộ Tuyết, Nam Thành, xem ra bọn chúng đã không đợi thêm được nữa rồi.



– Vậy nên Thanh Vân Bảo bảo chủ đã đưa thiếp mời cho huynh, ý muốn chúng ta thay mặt Thanh Vân Bảo tham gia lễ mừng thọ để tìm hiểu sự tình?



Nam Thành đăm chiêu hỏi. Xem ra dự đoán của Hạ Vĩnh Nguyên đã đúng. Bách Thảo Đường nằm ngoài phạm vi gặp mặt, lý do rất đơn giản, vì đây chính là nơi cất giấu bí mật. Nhưng những người đó không nghĩ tới cho dù không phát thiếp mời, Bách Thảo Đường vẫn có cách trà trộn vào.



– Việc làm lần này không hề kín kẽ, ngược lại còn rầm rộ hơn những năm trước, Đông Phương thế gia không sợ bị chúng ta phát hiện ra hay sao? Hay là bọn họ đã có kế hoạch nào khác?



Nam Thành nhíu đôi mày kiếm. Nam Cung Hận lúc này uể oải ngáp dài, lười biếng nhìn sang Mộ Tuyết ý nói “hỏi muội kìa, trả lời đi”. Mộ Tuyết bất mãn dẫu môi biểu tình không hài lòng, gật đầu xác nhận.



– Đúng vậy. Chính là không sợ. Nam Thành, hỏi đệ một câu, nếu như lần này đệ cũng nhận được thiếp mời, đệ có đến dự hay không?



– Đông Phương gia cùng Bách Thảo Đường tuy rằng hiếm khi qua lại, nhưng lần này dù sao cũng là mừng thọ của bảo chủ một gia tộc truyền thừa gần ngàn năm, tuyệt đối không thể không nể mặt bọn họ, ít nhất cũng phải phái người mang theo sính lễ đến chúc mừng.



Nam Thành ậm ừ trong miệng. Bỗng nhiên đầu hắn chợt lóe, dường như hiểu ra điều gì đó.



– Gửi, chưa chắc sẽ đi, nhưng nếu không gửi sẽ khiến chúng ta hoài nghi, ngược lại…



– Ngược lại chúng ta sẽ tìm cách trà trộn vào để thăm dò sự tình. Nếu như vậy, có thể đảm bảo được tất cả nhân vật chính đều sẽ có mặt, hơn nữa những kẻ không nhận được thiệp mời nhưng ngửi được hơi hướm gì đó, chắc chắn cũng sẽ góp thêm một tay vào góp vui. Mỗi nhà một mồi lửa, cả giang hồ xem ra sắp bị đốt cho phỏng hết cả mông rồi.



Mộ Tuyết cười hắc hắc, trong lòng một phen khen ngợi kẻ đứng sau bày ra thế cục kia, mưa đồ đánh thẳng vào sự tò mò cùng tâm nghi kỵ của đối phương, quả nhiên rất cao tay.



– Được rồi, ta nghĩ chúng ta cũng nên li khai thôi, khởi hành ngay từ bây giờ là vừa.



Nam Cung Hận vừa nói vừa ngáp dài, một đêm không ngủ, có lẽ hắn sẽ phải đi tìm một chiếc xe ngựa thay vì phi nước đại dãi dầu mưa gió cả chặng đường. Hiện tại đã có tiểu Nam Thành đảm nhận việc mã phu, vừa đi vừa ngủ tiêu dao khoái hoạt Nam Cung Hận hắn đương nhiên không từ chối.



– Đi ngay bây giờ sao?



Nam Thành có chút ngạc nhiên, trời vẫn còn mờ mịt tối, trong khi đó thời gian đến lễ mừng thọ của Hắc Hùng lão nhân Đông Phương gia vẫn còn gần một tháng, cho dù vừa đi vừa ngắm cảnh cũng có thể đến sớm mấy ngày.



– Không lẽ đệ định đợi tiểu cô nương Diệp Tường kia tỉnh dậy để nói lời tạm biệt sao? Hơn nữa chúng ta còn phải tụ lại với bọn Minh Tú, nhóm người bọn họ hãy còn đang đợi chúng ta trên đường.



Nam Thành im lặng không nói gì, hắn không muốn dây dưa cùng Diệp Tường, có một tỷ tỷ đã là quá mức phiền phức rồi, hắn không muốn khiêu chiến cực hạn của chính mình, do đó nhanh chóng rời khỏi là biện pháp tốt nhất.


Nhấn để mở bình luận

Vấn tâm vấn thiên