Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]


Tôi đã luôn cho rằng các bài hát của Scrubb có khả năng kể lại từng khoảnh khắc, câu chuyện trong đời mỗi chúng ta. Như bài "Close" chẳng hạn. Đó là bài hát đầu tiên đưa tôi và Tine đến với nhau. Và sau đó chúng tôi cứ dần dần lún sâu, giờ thì hết đường quay lại luôn rồi. Đến lúc đó thì "Deep" lại là ca khúc mô tả câu chuyện của chúng tôi.

Tôi vẫn không biết bài hát của hiện tại là gì, nhưng dù thế thì tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra câu trả lời thôi.

"Nghe nói sinh nhật Tine là thứ sáu này."

"Nghe ở đâu thế?"

"Thằng Fong bảo thế."

Canteen của tòa Chính trị vào buổi trưa chật cứng người. Thật ra chuyện ăn trưa ở đâu cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cho lắm vì canteen nào cũng đông như nhau cả thôi. Vào các ngày trong tuần, tôi và Tine hiếm khi ngồi ăn chung với nhau vì giờ bọn tôi đã có ít các môn cơ bản để có thể chung lớp hơn trước, và bắt đầu tập trung hơn vào các môn chuyên ngành. Dù hai tòa nhà chỉ cách nhau có vài bước chân thì hai đứa cũng hiếm khi gặp nhau ở trường.

Nhưng chúng tôi ổn với chuyện đó. Cả hai có thời gian đi cùng bạn bè của mình. Đâu cần phải dính lấy nhau suốt cả ngày đâu. Cũng chẳng cần phải thông báo cập nhật liên tục như bản tin 24/7. Tine và tôi đều biết giữ khoảng cách vừa đủ với đối phương để cả hai đều vui vẻ, cũng biết rõ xa cách bao nhiêu thì có thể khiến đối phương buồn. Tuy rằng để tìm ra được khoảng cách đó cũng mất kha khá thời gian.

Và đây là lợi ích của việc giữ một chút khoảng cách, bởi ít ra tôi còn có thời gian hỏi đám bạn xin chút lời khuyên.

"Tao đang nghĩ xem nên tặng gì cho cậu ấy."

"Năm ngoái mày tặng gì rồi?" Boss tò mò hỏi. Thường thì tôi không nói chúng nó nghe mình làm những gì cho sinh nhật Tine đâu, tôi muốn giữ làm kỉ niệm riêng tư hơn. Nhưng giờ tôi hết ý tưởng rồi, và tôi cần chúng nó giúp mình lần này.

"Tao hát cho cậu ấy nghe và tặng kèm một tấm thiệp sinh nhật."

"Gì phèn vậy ba nội." Tôi biết ngay chúng nó sẽ kí đầu mình. Ai mà lại làm quá trớn như tụi nó cơ chứ? Tán tỉnh tất cả các bạn nữ như một bầy thiêu thân, chỉ còn thiếu mỗi thuê ban nhạc về mở concert riêng thôi đó.

"Tao thích giữ mọi chuyện đơn giản, không làm gì khùng điên hay quá đà hết."

"Tao nghĩ mày nên tạo bất ngờ cho người ta ở hội trường lớn."

"Có khùng mới làm thế." Tôi lắc đầu quầy quậy trước ý tưởng của thằng Theme. Hình như mức độ đo lường sự đơn giản của bọn tôi không ở cùng một vị trí. Tiệc bất ngờ ở hội trường lớn thì đơn giản ở chỗ nào?

"Hay thế này? Buộc nơ quanh người mày rồi tự dâng hiến bản thân làm quà luôn." Tôi tưởng ý tưởng của Theme đã tệ, của thằng Big còn tệ hơn gấp mười lần.

"Tao đang nghiêm túc đó chúng mày."

Tôi quá phiền lòng đến mức chẳng thiết ăn uống gì nữa. Bỏ thìa dĩa qua một bên, tôi tập trung vào việc nghĩ ra một ý tưởng nào đó cũng mấy đứa bạn. Lúc đi thi cuối kì tôi còn chẳng thấy lo lắng hồi hộp như bây giờ.

Cảm giác y như cái hồi vẫn còn đang phải bày đủ cách để tán tỉnh Tine ấy.

"Nói lời yêu trên IG đi."

"Chờ đã, chắc nó gõ cả năm mới đúng chính tả á mày."

"Để tao làm phiên dịch cho," Tee - phiên dịch viên miễn phí của tôi - để nghị. Nhưng đây không phải kiểu gây bất ngờ mà tôi muốn. Thằng Man, người đã ngồi suy nghĩ này giờ, đột nhiên lên tiếng.

"Thế mua cho bó hoa là được."

"Tao cũng tính thế á. Mua hoa gì được nhỉ."

"Hoa xác thối* đi mày." 

"Tao mang cho Tine không nổi luôn á thằng quần! Mày đem đến viếng mộ tao thì hơn." Mấy thằng khùng này có thể thôi đùa giùm được không nhỉ? Không biết hỏi ý kiến chúng nó có phải là một lựa chọn đúng đắn không nữa.

"Nghe này Wat."

"Thôi mệt." Tôi lắc đầu ngán ngầm vì sự nhảm nhí của mấy thằng bạn, quay ra ăn tiếp. Nhưng Boss lại nói sau một khoảng im lặng.

"Năm ngoái mày hát tặng người ta một bài rồi đúng không?" nó hỏi, nhíu mày và tôi gật đầu. "Năm nay lại hát đi nhưng làm kiểu ấn tượng hơn, làm một chuỗi ngày trước sinh nhật ấy."

"Làm tới vậy luôn hả?"

"Để Tine cảm thấy rằng ngoài ngày sinh nhật, những ngày còn lại cậu ấy cũng quan trọng nữa." Mấy thằng còn lại đều gật gù đồng tình. Ừ thì nghe cũng xuôi tai đấy. Chơi bài gì đầu tiên nhỉ? Chỉ còn một tuần nữa là sinh nhật Tine rồi.

Giờ mà đi hỏi Cục Phiền Phức xem cậu ấy thích gì thì cái danh sách đó lại chỉ toàn bài của ban nhạc duy nhất cậu ấy thích cho mà xem.

"Cảm ơn nhé chúng mày. Tao biết phải chơi bài gì rồi."

"Bài gì thế? Nói nghe tí coi."

"Nhạc của Scrubb."

"Hai đứa mày đã bao giờ nghĩ đến chuyện chuyển sang nghe nhạc mới ngoài Scrubb chưa? Mỗi ngày có cả tá ban nhạc mới được thành lập. Phải cả triệu bài hit mới khắp thế giới ấy?"

"Tao không chắc người khác nghĩ thế nào..."

Trong kí ức của tôi, mối liên kết giữa tôi và nửa quan trọng còn lại của mình được bao bọc với âm nhạc này. Khi chúng tôi gặp gỡ, khi tôi nhớ nhung chờ đợi đằng đẵng, khi chúng tôi gặp lại nhau, khi chúng tôi cùng vượt qua mọi điều tốt đẹp và không vui, và tới khi chính thức ở bên nhau, như bây giờ này.

Dù là bao lâu trôi qua đi nữa, những điều ấy vẫn mãi là điều đặc biệt.

"... nhưng Tine và tao có chung quan điểm."

"..."

"Không cần phải đổi mọi thứ sang một cái gì đó mới, miễn sao cái cũ vẫn làm mình hạnh phúc là được."




---




Smile - Nụ cười

Together - Một đôi

Sunny Day - Ngày nắng

Morning - Buổi sáng




Đây là những bài tôi nghĩ tới để dành sẽ chơi cho cục phiền phức sang chảnh kia mỗi ngày.

Hiện tại Cục Phiền phức đang bận bịu làm đề án với các bạn ở bên Khoa của cậu ấy. Tôi đi qua đó đưa đồ ăn mỗi ngày, thấy cậu ấy nằm bẹp mệt như chó. Trông cũng thương ra phết. Hiện tại bọn tôi có ít môn học hơn so với năm nhất nhưng đổi lại là cả mớ bài tập và đề án để làm. Hôm nay cũng chẳng khác gì.

Cách!

Tôi nghe tiếng cửa vặn mở, quay lại nhìn người vừa mới về. Chàng trai nhỏ xíu chẳng còn chút năng lượng nào đang đứng bên cửa, hai vai rũ xuống. Tới khi cậu lê được cái thân đến bên cạnh sofa, tôi đã sắp đếm nhẩm tới số 100 để cổ vũ cho cậu ấy rồi.

"Mệt quá đi Sarawat à. Wahhhh lại còn bị muỗi cắn nữa chứ." Vừa ngồi xuống nghỉ là cái miệng hoạt động ca thán liền. Tôi nhẹ xoa đầu dỗ dành cậu ấy.

"Thả lỏng nào. Ăn gì chưa thế?"

"Rồi, nhưng no bụng cũng chẳng hết mệt được."

"Sẽ thấy khá hơn mà."

"Muốn chết quá đi."

"Cậu nói câu đó cả năm rồi. Muốn gì thì nói nghe."

"Không muốn đi tắm."

"Thúi hoắc."

"Tôi muốn nằm thế này một lúc." Tine ngả lưng dựa vào sofa, ngửa đầu tựa lên thành ghế đối diện với trần nhà, nhắm mắt lại. Tất cả những gì tôi thấy là sự mệt mỏi in hằn trên gương mặt cậu ấy.

"Gối lên đùi tôi này."

"Xong đừng có càm ràm kêu tê chân đấy." Cậu ấy chậm chạp và im lặng ngả tới gối lên chân tôi. Cục Phiền phức đôi khi phiền muốn chết nhưng cậu ấy cũng cần sự chú ý của tôi nữa. Dù là cái nào thì cũng đều đáng yêu hết.

Tạm biệt mấy bài hát tôi đã chuẩn bị hát đi. Để sau vậy, tôi không muốn làm phiền cậu ấy lúc này.

Mọi người có tin không? Cuối cùng tôi chẳng nỡ gọi cậu ấy dậy, bế cậu ấy về phòng ngủ luôn. Cũng chỉ để đổi lại Tine của sáng hôm sau, khi thức dậy sẽ càu nhàu với tôi về chuyện vì sao tối qua không chịu lay cậu ấy tỉnh, như bao lần khác.

Tine đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi vào ngày đầu tiên.

Hôm nay là cơ hội của tôi rồi đây. Tôi chào tạm biệt mấy đứa bạn, về nhà. Thằng Boss lại vừa va trúng con mén tình yêu và chạy đi tán gái rồi, mấy thằng còn lại thì đi theo cổ vũ nó. Chuyện còn lại thì tùy thuộc vào hai người trong cuộc thôi.

Tôi về đến căn hộ sau Tine. Dựa vào tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi trước đó thì có vẻ cậu ấy cũng đã về được cả tiếng rồi.

"Tine." Cậu ấy không có trong phòng khách. Hóa ra là đang ôm cây đàn Takamine thân yêu ngồi ngoài ban công. "Nay ăn phải cái gì hả?"

"Tôi đang quay MV nè. Đỉnh không?"

"Tôi đỉnh á? Ừ."

"Thôi lượn giùm đi, quần què."


Nhấn để mở bình luận

Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]