Vợ chồng mới cưới


Lương Kim Nhược không ngờ anh lại trả lời như vậy, nhất thời không biết phải đáp như thế nào.
 
Nhưng nhìn như thế nào thì câu nói hôm nay cũng không giống giễu cợt như trước đây, cô rất hài lòng.
 
Xem ra Chu Sơ Hành vẫn biết phải ăn nói như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Kim Nhược cảm thấy cho dù lúc này có thể trong lòng anh sẽ nghĩ cô đòi hỏi làm giá này kia, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn ngọt ngào.
 
Nếu không thì cầu hôn thành công cốc à.
 
Cảm xúc của cô thả lỏng như vậy, Chu Sơ Hành cũng thả lỏng xuống.
 
Cầu hôn cũng không khó như trong tưởng tượng.
 
Lương Kim Nhược đã buông anh ra, chạy thẳng vào vườn hoa hồng, ngồi xổm dưới đất sờ những bông hoa rực rỡ kia, thỉnh thoảng ngón tay lại chạm phải những hạt nhỏ.
 
Mà những hạt nhỏ này đều là kim cương.
 
Bình thường cô sẽ không quan tâm tới những viên kim cương vụn này, nhưng hôm nay rắc ở bên trong cánh hoa hồng, tập hợp lại với nhau lại lấp lánh như sao trời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu lên: “Đây là anh nghĩ ra à?”
 
Giọng điệu cô không tin rất rõ ràng.
 
Chu Sơ Hành nói thật với cô: “Tô Thừa làm đấy.”
 
Lương Kim Nhược bóp một cành trong tay: “Những người như trợ lý đặc biệt này luôn rất lợi hại, cứ như phụ nữ đằng sau người đàn ông thành công vậy.”
 
Mẫn Ưu của cô nhất định phải cố gắng thật nhiều.
 
“Cái anh nghĩ tới là kiểu khác.” Chu Sơ Hành nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong dải ngân hà hoa hồng, nhìn thêm mấy lần.
 
Sự tò mò của Lương Kim Nhược nổi lên: “Nói thử xem nào.”
 
Chu Sơ Hành không làm theo ý cô, mà nói rằng: “Đi ăn cơm thôi.”
 
Lương Kim Nhược suy nghĩ: “Được rồi.”
 
Lúc gần đi, cô nhặt mấy viên kim cương vụn trong hoa hồng, nâng trong lòng bàn tay, nó sáng lấp lánh dưới ánh đèn, rực rỡ chói mắt.
 
Nói là vụn, nhưng cũng phải mấy cara.
 
Góp ít thành nhiều.
 
Cô quan sát qua rồi, trong đó gộp lại ít nhất cũng gần một hộp lớn, có thể trang điểm cho một số vật dụng nhỏ trong nhà cô.
 
Ví dụ như lúc đó sẽ đính một vòng xung quanh khung tranh.
 
Lương Kim Nhược sắp xếp nơi chốn xong, trong tay không còn chỗ để để nữa.
 
Cô dứt khoát đựng trong túi áo vest của Chu Sơ Hành, lập tức gồ lên một chút, nhìn trông rất rõ ràng.
 
“Đừng vứt đi.” Lương Kim Nhược nhắc nhở, sau đấy lại hỏi rằng: “Đúng rồi, bữa tối mà anh đặt, không sợ em không đi à?”
 
Hiển nhiên là Chu Sơ Hành không lo lắng chuyện đó.
 
Lương Kim Nhược biết, với cái tính kiêu căng đó của anh, anh đã quen với việc khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay rồi, cũng rất tự tin về tất cả mọi thứ của bản thân anh.
 
Đương nhiên, đúng thật là anh đã thành công.
 
Lương Kim Nhược chọc chọc anh: “Tổng giám đốc Chu tự tin quá nhỉ?”
 
Sắc mặt Chu Sơ Hành bình tĩnh: “Cũng tạm.”
 
Tối nay cô không đeo nhẫn kim cương, anh cũng không ép.
 
Vị trí ngày hôm nay của Lương Kim Nhược vừa khéo là ở bên phải của anh, có thể nhìn thấy rõ được cái lỗ trên sụn tai phải rất rõ ràng.
 
Thực ra, đa số lỗ xỏ khuyên nếu mặc kệ thì sẽ bị tịt rất nhanh.
 
Cô bấm cho Chu Sơ Hành vào năm mười sáu tuổi, sau đó không bao lâu thì ra nước ngoài, nghĩ thế nào cũng nên biến mất mới đúng.
 
Nhưng bây giờ nó vẫn hoàn hảo ở trên đó.
 
Cũng không thấy Chu Sơ Hành đeo gì trên đó cả.
 
Lương Kim Nhược thu lại tầm mắt, lại có thêm một chốn về mới cho kim cương vụn... đặt khuyên tai cho anh đeo.
 
Cô tưởng tượng một chút, khuôn mặt này của Chu Sơ Hành, lạnh nhạt cấm dục. Nếu như đeo khuyên tai, có lẽ sẽ tăng thêm sự ngông cuồng và tà khí vốn không nên có.
 
Nếu thê thì sẽ không phải là diêm vương nữa, mà là yêu quỷ.
 
Lương Kim Nhược mở điện thoại ra, muốn sửa ghi chú.
 
Hôm nay trong địa phủ của Chu Thị lại có thêm một con sắc quỷ mới.
 
...
 
Gần tới khuya, cuối cùng vị trí trên hot search cũng thay đổi.
 
“Không biết cô nghĩ thế nào nữa, cũng đâu phải minh tinh không thể vượt qua kẻ nghiệp dư, hơn nữa hình như người này cũng chẳng có gì đặc biệt mà?”
 
Người đại diện nghĩ mãi của không ra.
 
Hôm nay công ty đã mua hot search cho La Nhụy Thư, dù chỉ là thông báo cô ta sẽ nhận một bộ phim điện ảnh thôi cũng chuẩn bị tinh thần một bước nhảy vọt lên vị trí hot search số một, số hai.
 
Ai ngờ đâu vị trí thứ ba của hôm nay còn chẳng có.
 
“Bởi vì cô không biết cô ta thôi.” La Nhụy Thư đau đầu, đè lên huyệt thái dương, ánh mắt nhìn chằm chằm cái tên Lương Kim Nhược.
 
Cô ta đã trở lại.
 
Vốn tưởng rằng cô sẽ cứ thế rời khỏi Bắc Kinh, không ngờ vẫn còn biết quay về.
 
“Tôi đã kiểm tra rồi, là cô chủ của Lương Thị.” Nhắc tới Lương Thị, người đại diện lại kể một chuyện: “Có điều, vợ tổng giám đốc Lương là mẹ kế của cô ta.”
 
Người xưa có câu: có mẹ kế thì có bố dượng.
 
Hơn nữa, mẹ ruột lại đã qua đời.
 
Tổng giám đốc Lương nhỏ này nhìn đâu cũng chẳng giống như có rất nhiều quyền thế.
 
La Nhụy Thư trông thấy nét mặt của cô ta: “Lúc trước tôi cũng nghĩ thế, nhưng cô nhìn xem chức vụ của cô ta bây giờ đi, thấp à?”
 
“Sao cô lại sợ cô ta thế?” Người đại diện tò mò.
 
“Trước kia tôi và cô ta có nói chuyện  mấy câu.” La Nhụy Thư trả lời qua loa.
 
“Ồ.” Đương nhiên người đại diện cũng biết cô ta nào phải lá ngọc cành vàng hàng thật giá thật, nhưng cũng biết chắc chắn trước kia cô ta cũng có chút vị trí luẩn quẩn trong giới này.
 
Những bình luận trên hot search của La Nhụy Thư cũng xem như khá tốt. Có điều đám fan lại không cho là vậy, trong đám fan có người bảo hoặc là công ty mua thấp như vậy, hoặc là nói Lương Kim Nhược bá chiếm vị trí.
 
[Chắc chắn cô ta mua rồi!]
 
[Thật ra, lượt xem của Tổng giám đốc Lương cao lắm đấy…]
 
[Nhưng cô ấy trông đẹp thật, cô chiêu xinh đẹp nuột nà, thích quá.]
 
[Mày có là fan của Thư Thư không đây?]
 
[Chẳng lẽ không được khen người khác chắc?]
 
Bởi vì việc này mà trong nội bộ fan vô cùng nhốn nháo.
 
Chờ đến khi người đại diện nhìn lại thì người bị mắng trong đám fan đã thoát ra, cũng không biết là bị đá ra hay tự động thoát.
 
La Nhụy Thư không quá quan tâm đến những người này: “Liên lạc với bên Trung Thế ra sao rồi?”
 
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của người đại diện bỗng thả lỏng hơn rất nhiều: “Có lẽ không có vấn đề gì lớn, cô cứ việc diễn thôi.”
 
Lập tức, một nụ cười hiện lên trên mặt La Nhụy Thư.
 
Lúc còn ở nhà họ Lương, cô ta đã biết nhà họ Chu lợi hại nhường nào, biết Chu Sơ Hành sẽ lên nắm quyền nhà đó, nhưng khi ấy vẫn đang còn đi học, không ngờ sẽ lợi hại như thế.
 
Bây giờ lăn lộn trong ngành giải trí đã vài năm, cô ta biết rõ hơn ai hết hai chữ “Trung Thế” đại diện cho điều gì.
 
May mà ngày trước từng sống vài năm ở nhà họ Lương.
 
Cô ta học được thần thái trên người Lương Kim Nhược, trong mắt người khác, trong mắt người hâm mộ thì đó chính là để che giấu hình tượng cô chiêu lá ngọc cành vàng.
 
Thứ mà cư dân mạng và đám fan muốn chính là điều này.
 
Bản thân phải tốn hết tâm tư mới lấy được nó, còn Lương Kim Nhược chỉ cần vung tay một cái là có được.
 
Ngay khi vừa mới nổi tiếng, cô ta còn lo lắng Chu Sơ Hành sẽ phong sát mình, nhưng sau này mới phát hiện, dường như anh còn chẳng thèm tìm.
 
Dẫu sao không ai hỏi nên cô ta cũng sẽ không chủ động làm sáng tỏ, chuyện tốt là sự hiểu lầm này sẽ góp thêm một viên gạch trong sự nghiệp của cô ta…
 
Lúc đến nhà hàng đã là tám giờ.
 
Là món Pháp mà Lương Kim Nhược yêu thích, mặc dù cô thường xuyên cùng Thẩm Hướng Hoan sinh sống ở nhiều quốc gia nhưng thời gian ở Paris là lâu nhất.
 
Bây giờ là thời điểm phòng ăn đông đúc.
 
Nhà hàng này đông nghịt người, người ở đây không phú cũng quý, mấy người nổi tiếng trên mạng bình thường muốn quay video cũng chẳng vào được, thế nên bầu không khí khá yên tĩnh.
 
“Nhà hàng này vẫn chưa đóng cửa à.” Lương Kim Nhược nhỏ giọng hỏi.
 
“Em còn biết hỏi nhỏ cơ à.” Chu Sơ Hành mỉm cười.
 
Lương Kim Nhược liếc anh một cách tao nhã, cô cũng đâu phải đồ ngu.
 
Chu Sơ Hành dẫn cô xuyên qua đám người, đến tầng hai của nhà hàng, vị trí tốt nhất, có thể ngắm cảnh sắc phía dưới.
 
“Mấy năm trước, cả người chủ lẫn đầu bếp đều đã bị đổi.”
 
Lương Kim Nhược chợt nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.
 
Đây là nhà hàng xếp nhất bảng ghét ăn của cô ngày trước, người quen của cô ai nấy đều khen đồ ăn ngon, mới lạ nhưng rất khó ăn.
 
Trước kia khi còn đi học, mỗi tháng đều có vài ngày cô nhất định phải cùng Chu Sơ Hành đi ăn cơm với nhau.
 
Lần đầu tới đây Lương Kim Nhược đã cảm thấy vô cùng khó ăn, trong khi Chu Sơ Hành lại chẳng tỏ vẻ gì, như thể thứ hai người ăn là hai món khác nhau.
 
Lúc ấy, thậm chí cô đã nghi ngờ lưỡi mình có vấn đề, bất đắc dĩ cố gắng ăn một ít, không nói gì.
 
Thế nhưng cô nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, bởi sau này Chu Sơ Hành không dẫn cô tới đây nữa. Hiển nhiên, anh cũng cảm thấy nó khó ăn!
 
Nhưng ngoài miệng không nói thôi!
 
Giả dối là biệt hiệu ban đầu mà Lương Kim Nhược đã đặt cho anh.
 
Đêm nay dẫn cô tới đây, xem ra đã thật sự thay đổi đầu bếp.
 
Nhờ sức nặng của kim cương mà Lương Kim Nhược bất đắc dĩ ngồi xuống, hóa ra trong menu cũng có mấy món cô muốn ăn đấy.
 
Đóng menu lại, chờ sau khi phục vụ rời đi, cô mới lên tiếng: “Hôm nay lúc anh gọi cho em là đang ở công ty à?”
 
“Không phải.”
 
Nghe thấy hai chữ này, Lương Kim Nhược nhớ lại vấn đề khi đó của Tô Ninh Dung, không khỏi cảm thấy may mắn, may mà anh đến khá muộn.
 
Nếu không, biết đâu chừng đã bị lộ tẩy.
 
Tuy rằng có lộ thì hình như cũng chẳng có gì.
 
“Dì Nhạn vẫn chưa biết chuyện hả?” Lương Kim Nhược hỏi.
 
“Biết rồi.” Chu Sơ Hành liếc cô.
 
Lương Kim Nhược ồ một tiếng: “Sao anh lại nói cho dì, ngày mai dì ấy hỏi anh thành công chưa thì anh phải trả lời thế nào, nói em không đồng ý à?”
 
Chu Sơ Hành nhắc nhở: “Bây giờ em có thể đồng ý.”
 
Lương Kim Nhược xếp chéo dao và nĩa: “Không.”
 
Đừng có hòng dụ cô.
 
Đã nói ba lần là ba lần, trời sập cũng thế thôi.
 
Cô nói qua đêm thì cũng qua đêm thật.
 
Vì vậy, Lương Kim Nhược ngồi trên xe anh quay về Vịnh Nguyệt Lan, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài mà thầm nghĩ, có vẻ cô không thoát nổi đâu.
 
Đều tại Chu Sơ Hành quá giỏi.
 
Cô quay đầu liếc nhìn, vừa hay Chu Sơ Hành bắt gặp, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đêm nay ăn ngon không?”
 
Lương Kim Nhược dối lòng: “Cũng tàm tạm.”
 
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, yên lặng một lát rồi bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Trước kia em cũng nói như thế.”
 
Trước kia?
 
Lương Kim Nhược bối rối rồi lại bình tĩnh lại, cảm thấy cái anh nhắc đến là lần đầu tiên đến nhà hàng này khi còn đi học.
 
Anh vẫn nhớ rõ sao?
 
Làm tổng giám đốc thì trí nhớ đều tốt đến thế à?
 
Dù sao thì Lương Kim Nhược cũng không nhớ khi ấy Chu Sơ Hành đã nói gì, chỉ nhớ là ngoài việc anh không nói gì thì dáng vẻ lúc ăn cơm trông cũng đẹp trai lắm.
 
Vịnh Nguyệt Lan rất yên ắng.
 
Hoa hồng trong phòng ăn và phòng khách dưới lầu vẫn chưa có ai dọn, vẫn còn ở chỗ cũ, có điều vì để an toàn mà đã tắt đèn trước khi lên lầu.
 
Dẫu vậy, vẫn cần phải chú ý.
 
Cũng không biết có phải là trợ lý đặc biệt Tô đã đặt Dạ Minh Châu hay không.
 
Lương Kim Nhược bước cẩn thận, Chu Sơ Hành không phá cô.
 
Đi vào phòng ngủ, cô chợt phát hiện trong phòng có nhiều thứ hơn, tủ cạnh giường bày một bình hoa cổ xinh đẹp, bên trong là một bó hoa hồng phấn.
 
Sở dĩ là một bó vì nó hơi nhiều, trông như một bó hoa thật sự.
 
Lãng mạn thế cơ à?
 
Hôm nay, hết lần này đến lần khác Chu Sơ Hành làm Lương Kim Nhược khiếp sợ.
 
Hóa ra trên mạng nói là thật, thẳng nam chỉ là đồ giả dối, căn bản là có muốn làm hay không thôi.

 


Nhấn để mở bình luận

Vợ chồng mới cưới