Vô Diệm Vương Phi


“Không biết?” Hơi thở lạnh lùng phả lên khuôn mặt nàng, nàng khó chịu nhắm mắt lại, không cần mở mắt, nàng cũng biết khuôn mặt búp bê đối
diện có bao nhiêu kinh khủng làm người ta sợ hãi! Nhân tài như hắn thực
sự không thích hợp ở cổ đại, nên đến hiện đại làm cảnh sát, chỉ cần hung hăng trợn mắt, tội phạm nhất định sẽ không còn chỗ nào để che dấu, cái
gì không nên nói, nên nói, nhất định đều sẽ khai ra toàn bộ! Thăng tiến
khẳng định là việc không thể tránh khỏi, không đến hai năm, nhất định sẽ từ một viên cảnh sát quèn lên tới vị trí đại đội trưởng, lại từ đại đội trưởng leo đến phó cục trưởng, sau đó sẽ bắt đầu tham ô…

Trong lúc đó hắn đột nhiên bùng lửa giận, nữ nhân này, lại đi vào cõi thần tiên rồi phải không? Không coi hắn ra gì mà? “Lăng Tây Nhi!” Lớn
tiếng gầm lên, ngay sau đó cơ thể Tây Nhi run lên bần bật, đầu ong ong,
trời ạ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nàng ngỡ ngàng mở mắt ra, oa oa,
thật sự là một gương mặt khủng khiếp a, vừa rồi nàng đang tưởng tượng
đến đoạn nào rồi?

“Lăng Tây Nhi, ta cảnh cáo ngươi, trong lúc ta hỏi, nếu ngươi lại
thất thần nữa…, kèn kẹt!” Oa lần này nghe rõ ràng, là thanh âm nghiến
răng nghiến lợi!

“Ta không có thất thần!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi chu lên, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngếch lên, trời sinh nàng là một
Tiểu Cường* ương ạnh, cho dù có bao nhiêu gió táp mưa sa cũng quyết
không thoả hiệp, lại càng không bán đứng đảng cộng sản! A a, thật là có
khí thế của Hoa Mộc Lan nha!

“Hư hư, nha nha!” Âm thanh vẫn còn đang vang vọng trong không khí,
nhưng đôi mắt âm ngoan kia lại từng chút một thu nhỏ lại, khi bàn tay to giống như cái miệng bát vung lên ở trước mặt Lăng Tây Nhi, nàng còn
đang mơ màng nghĩ, tại sao một khuôn mặt búp bê như vậy lại có một nắm
tay to như vậy chứ? Nếu như cả người đều như vậy thì chẳng phải sẽ rất … đáng sợ! Ô ô, trên khuôn mặt truyền đến từng đợt đau nhức, nàng híp mắt lại, hung hăng trừng Đoan Tuấn Mặc Nhiên, trời ạ, ngay cả với một nữ
nhân xinh đẹp như nàng mà hắn cũng nhẫn tâm xuống tay…Ầm ầm, bức tường
phía sau sụp đổ trong nháy mắt, rầm rầm, tro bụi bay tứ tung làm bẩn
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, quần áo của nàng, nàng cũng không ngừng ho
khan.

Lăng Tây Nhi mờ mịt nhìn xung quanh, khuôn mặt dính đầy bụi đất, chỉ
chừa lại một đôi mắt sáng to tròn hoảng hốt đảo đảo. Tường sập, hai
phòng trở thành một phòng, Lăng Tây Nhi ngẩng đầu kêu trời, tiện thể
kiểm tra nóc nhà, a, phòng ở rất chắc chắn nha, chỉ một quyền mà thôi!
Là công trình bã đậu sao? Nếu như cái này mà xây ở Tứ Xuyên…

“Ngươi có nói hay không? Nếu không nói, một quyền này sẽ không phải
đánh vào tường, mà là trên người của ngươi!” Trước mặt, vị Đoan Tuấn
Vương gia cũng đầy bụi đất hung hăng vứt lại đây một câu nói, lúc này
Lăng Tây Nhi mới vừa thô lố ánh mắt mới tập trung vào Đoan Tuấn Mạc
Nhiên, cái gì, một quyền này là đánh vào trên tường? Vậy mặt của nàng…
Oa ha ha, mặt của nàng a, khuôn mặt độc nhất vô nhị, khuôn mặt nhỏ nhắn
kiêu ngạo a!

Giây tiếp theo, Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu một tiếng, nhằm phía bàn
trang điểm bên giường, vội vội vàng vàng cầm khăn lông lau mặt, cọ cọ,
trên mặt trái có một mảnh dấu vết hồng hồng, là rớt một tầng da, chảy ra tơ máu… Trời ạ, thật sự bị hắn hủy dung rồi! Không có đánh ở trên mặt
của nàng, tại sao mặt của nàng lại bị thương?

Hung hăng đem khăn lông quẳng trên gương, Lăng Tây Nhi nổi giận đùng
đùng quay đầu lại, con ngươi vốn rất to trừng thành hột nhãn, cánh mũi
tức giận phập phồng, khoé miệng hung hăng co quắp, đi nhanh tiến lên,
một.. hai… ba, hung dữ nắm lấy nam nhân nhìn cao hơn nàng một cái đầu ở
trước mặt, kiễng gót chân, hung hăng nhìn thẳng hắn: “Ngươi làm cho ta
bị hủy dung! ! !” Thanh âm nhiễu loạn thần kinh a, vẻ mặt càng kinh
khủng tới cực điểm, hàm răng trắng không ngừng hiện lên trước mặt Đoan
Tuấn Mạc Nhiên.

Đối mặt với Lăng Tây Nhi nổi giận, trong con ngươi nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc, “Ta không động vào ngươi!” Thanh âm lạnh như
băng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên miễn cưỡng giương mắt lên.

“Không động vào ta? Đây là cái gì? Chẳng lẽ là chính ta đụng phải
sao?” Lăng Tây Nhi hung hăng chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lớn
tiếng quát.

“Là chưởng gió mà thôi!” Hắn cười lạnh.

“Chưởng gió?” Lăng Tây Nhi ngây người, má ơi, nắm tay huy lên một
trận gió liền đem mặt của nàng làm thành như vậy… Ô ô, ác ma, khóe miệng sợ hãi run run, nước miếng cũng chảy ra, bây giờ nàng đang làm cái gì?
Uy hiếp người ta sao? Được rồi, xây xát một chút ít ngoài da so với mất
đầu vẫn tốt hơn a! Nàng ngượng ngùng nuốt nước miếng, muốn rút đôi tay
nhỏ nhắn về, có điều thân thể cứng đờ không nghe sai khiến.

“Vừa đúng lúc, ngươi không cần cả ngày hoá trang, ngươi vốn là Vô
Diệm nữ không phải sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lười nhác mở miệng, trong
mắt vẫn lấp lánh ánh sáng tà mị như cũ.

Giương mắt, tủi thân trừu khụt khịt, trong con ngươi trong suốt hàm
chứa bảy phần oan ức, hai phần bất đắc dĩ, một phần sợ hãi, khoé miệng
run rẩy càng lợi hại, ô ô, nàng vẽ hoa mai ở trên mặt là bởi vì nàng
không muốn việc xinh đẹp dẫn đến tai hoạ, hỏi ông trời thiên hạ này có
nữ tử nào mà lại không thích xinh đẹp! Bây giờ là bị huỷ dung rồi! Cách
biệt một trời a!

Oa hu hu, nàng không muốn sống nữa! Cuối cùng Lăng Tây Nhi cũng thả
cánh tay nhỏ nhắn xuống, ánh mắt oan ức bi thương tới cực điểm khiến cho người ta phải đau lòng khi nhìn vào, chỉ có điều Đoan Tuấn Mạc Nhiên
không phải là người bình thường, hắn chỉ là lạnh lùng nhìn nàng, giống
như đang xem kịch vậy, từ nàng lúc thất thần đến nàng lúc nổi giận, sau
đó là tủi thân, kế tiếp là…

Đôi mắt cụp xuống, cái mũi nhỏ giống như lên cơn hen suyễn không
ngừng khụt khịt, khoé miệng mím chặt lại, nhưng lại run rẩy trông rất
khả nghi, cuối cùng là bả vai, tựa như chứng động kinh run lên không
ngừng, sau đó chính là một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, tiếp đó,
dòng lệ câm lặng chảy dài, trên đường thỉnh thoảng xen lẫn với những cử
chỉ nhăn nhó, cộng thêm bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa xoa mặt, nghĩ
chắc hẳn là do nước mắt mằn mặn chạm tới vết thương mà thành …

Đem hai tay khoanh trước ngực, Đoan Tuấn Mạc Nhiên liền cứ như vậy
bình thản nhìn Lăng Tây Nhi từ nức nở đến gào khóc, sau lại từ gào khóc
thành nức nở, địa điểm khóc cũng từ chân tường đến trên giường, nữa lại
từ trên giường đến cửa sổ, sau đó cửa sổ mở… Trời ạ, nàng không phải là
muốn nhảy lầu tự sát chứ?

Bước đi đến trước giường, bàn tay to nắm lấy cánh tay Lăng Tây Nhi,
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng: “Ngươi muốn làm cái gì?” Trước
khi chưa hỏi rõ, hắn không thể để nàng ta chết nhanh như vậy được!

“Ô ô… Trong … Phòng … Ô ô… Nhiều… Khói… Bụi… Ô ô… Ta… Sắp ngạt thở … Sợ… Ô ô…” Lần này toàn thân Lăng Tây Nhi cũng run run, nàng đáng thương nhìn sang ác ma trước mặt, nghĩ lại thì cũng đã bị thương rồi, chỉ mong không lưu lại vết sẹo, thù này là không báo được rồi, người ta chỉ mới
nhẹ nhàng phất tay một cái, gió nổi lên đã sượt mất một lớp da của nàng, nếu như là một nắm tay, ai da, nàng trong lòng sợ hãi nhìn sang những
mảnh vỡ của bức tường rơi trên mặt đất, cho dù đây là một công trình bã
đậu, nhưng dù sao cũng rắn chắc hơn so với thân thể nhỏ bé của nàng nha? Nhưng đây có thể coi là tai nạn lao động không? Để cho nàng thoải mái
nghỉ ngơi hai ngày, nếu cứ tiếp tục như thế này, trời ạ, cho dù Tiểu
Cường có ngoan cường đến đâu thì chỉ sợ cũng không thể chịu đựng nổi.

Buông cánh tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười
lạnh một tiếng, đúng vậy, sao nàng ta có thể tự sát được chứ, đối mặt
với một ác ma giết người không chớp mắt như hắn mà nàng còn có gan phản
kháng lại, huống chi chỉ là một vết thương nhỏ!

“Bây giờ ngươi có thể nói được rồi chứ?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiếp tục lạnh lùng mở miệng, chỉ là trong ánh mắt của đương sự bị thương, con
ngươi đã không còn âm ngoan nữa, không tức giận cũng không lạnh lùng,
chỉ là cứ như thế thản nhiên mà nhìn Lăng Tây Nhi khóc không thành
tiếng, nhưng khi người khác nhìn vào, vẫn khiến cho người ta phải ớn
lạnh.

“Nói… Cái gì… Ô ô…” Lăng Tây Nhi vẫn còn đang khóc.

“Thân phận thật sự của ngươi!”

A a a, nam nhân này còn có phải là người hay không a, nàng đã khóc
thành như vậy rồi, chẳng lẽ phải ngất xỉu mới được sao? Được rồi, trời
ạ, nàng ngất rồi! Thân thể nghiêng về hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chí ít
hắn nên đỡ nàng một chút đi! Quả nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên sửng sốt,
giơ tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cái eo nhỏ thướt tha của Lăng Tây Nhi,
nhưng là chỉ là trong nháy mắt mà thôi, ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh
lùng, bàn tay to buông lỏng, thân thể của Lăng Tây Nhi phịch một tiếng
ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cát bụi trên mặt đất lại một
lần nữa tiếp xúc với nhau.

Lăng Tây Nhi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, sao nàng lại muốn thay thế Tam tiểu thư gả cho cái ác ma này chứ, sống ở trong Lâm phủ không
tốt sao? Mặc dù nàng chán ghét cái nơi ấy, nhưng chí ít cũng có Đại
thiếu gia cùng Tam tiểu thư thương nàng lo lắng cho nàng, dù gì cũng tốt hơn là gả cho một tên ác ma … Nàng hối hận rồi, sao lại muốn giả vờ
ngất xỉu chứ, muốn ngất cũng phải lui trở về bên cạnh giường mới ngất
chứ … Nàng hối hận rồi, tại sao vẫn tin rằng một ác ma như vậy còn có
một chút lương tâm? Tim của hắn chẳng lẽ là đá sao? Nàng vừa mới bị huỷ
dung a, chẳng lẽ cũng không thể hảo tâm dìu nàng dậy sao? Trời ạ, đây
rốt cuộc là đạo lý gì vậy!

“Chủ nhân!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lưu An.

“Đã đuổi chưởng quỹ đi rồi?” Thanh âm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Vâng, đã cho hắn mấy chục lượng bạc… Vương phi nàng…” Lưu An kiễng
gót chân liếc nhìn qua hướng đó, ah hừ, nằm trong dự kiến của mình.

“Mặc kệ nàng ta, chờ cho nàng ta tự tỉnh lại là được!” Thanh âm lạnh
lùng, đi được vài bước, xoay người lại, lạnh lùng phân phó: “Sáng sớm
ngày mai lên đường, trước khi trời tối phải đến được Lâm phủ!”


Nhấn để mở bình luận

Vô Diệm Vương Phi