Vô Diệm Vương Phi


“Vậy để tiểu Tuấn Tử đi rửa đi!” Lâm phu nhân không chịu được vỗ vỗ bàn tay đã nổi hết da gà nhẹ nhàng nói.

Đoan Tuấn Mặc Nhiên ngước ngước mắt, trong mắt lóe lên một ánh mắt kỳ lạ, nhưng rất nhanh chóng đã biến mất, hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng quay
người đi ra ngoài.

“Phù!” cái cảm giác uy hiếp đằng sau lưng đã biến mất, Lưu An nặng nề thở phào một tiếng, nhìn chăm chú bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi đang
đặt trên vai mình, trong ánh mắt hiện ra một sự thích thú, một nữ tử thú vị, không sợ sự cường bạo, một nữ tử dám khiêu chiến với vương gia ác
ma! Màn kịch tiếp theo nhất định sẽ rất thú vị, ít nhất đây là lần đầu
tiên hắn nhìn thấy vương gia bị phái đi làm việc, mà ngay cả một lời
phản kháng cũng không có.

Đứng ở bên ngoài phòng khách, âm thanh cãi vã “xì xèo” vọng tới, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh mặt, đối mặt với cây cột gỗ, ánh mắt tàn nhẫn nheo
lại, Lăng Tây Nhi, hắn cười lạnh, hắn sẽ khiến ngươi phải trả một cái
giá thích đáng! Bàn tay lớn vỗ lên trên chiếc cột, nổi giận in lên một
dấu tay sâu, cây cột gỗ lại không hề rung động. Một khắc sau, sự tức
giận trong lòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt
cúi gằm xuống, khuôn mặt tuấn tú giống như là một quân bài không có một
chút cảm xúc nào, hắn lạnh lạnh rên lên một tiếng, quay người đi về phía sau, muốn hắn rửa đũa sao? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày!

Quay về phòng khách, Đoan Tuấn Mặc Nhiên phải đưa đôi đũa lên, ánh
mắt bỗng nhiên dừng lại, trên tay Lăng Tây Nhi sớm đã có một đôi đũa
trúc khác, nàng gắp một con tôm to tươi ngon vào chiếc bát thanh hoa
nhỏ, dơ đôi bàn tay nhỏ nõn nà ra để bóc vỏ tôm, sau đó, cúi mặt xuống,
đôi môi anh đào khẽ động, còn liên tục cười thành tiếng yểu điệu, dường
như đang nói chuyện vui vẻ với Lưu An và mọi người.

“Vương phi nương nương, đũa của người!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nuốt sự
tức giận vào trong lòng, đi lên phía trước, cung cung kính kính đưa đôi
đũa trên tay ra.

“Ồ, không cần nữa, vương gia đã xin tha giúp ngươi rồi, ta cũng thuận theo vương gia, để Tiểu Hồng đi lấy một đôi đũa khác!” Lăng Tây Nhi
cười nhẹ, nói cao giọng, thuận tiện liếc trộm sắc mặt của hắn một cái.

Quả nhiên như nàng dự liệu, sau khi khóe môi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên
rung mạnh ba giây, khuôn mặt nhỏ chuyển từ đỏ đến xanh, sau đó là đỏ lừ, sau đó nữa, âm thanh “ken két ken két”, âm thanh lạnh buốt từ trong
lòng.

Lăng Tây Nhi quay mặt đi, sợ hãi nhắm mắt lại, nàng cũng biết bản
thân mình đã sờ vào mông cọp, nhưng lúc nhìn thấy mọi người vui vẻ ấm
áp, sự đáng thương đối với Lâm Kiếm Hồng trong lòng, cùng với sự tức
giận hoại hủy dung nhan làm cho Lăng Tây Nhi đưa ra cái hạ sách này, sau khi xả giận xong, nàng liền bắt đầu hối hận, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là tên ác ma giết người không chớp mắt, nàng đã nhìn thấy tận mắt, chứ không
phải là chỉ nghe nói! Nàng đứng dậy, sắc mặt hơi trắng bệch, mất đi cái
dũng khí trêu đùa Đoan Tuấn Mặc Nhiên lúc nãy.

“Con lại sao thế?” Lâm phu nhân không hiểu gì liền nói lớn giọng,
nhưng rất nhanh liền phát giác ra cái gì, nụ cười dụi dàng tràn ngập
trên khuôn mặt, đưa tay ra, kéo tay Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng nói: “Sắc mặt khó coi thế, không được khỏe à?”

Lăng Tây Nhi gật gật đầu, nàng dự tính chạy trốn, mặc dù đây là một
hành động vô cùng mất mặt, nhưng trước khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên phát ra
sự uy hiếp, có lẽ nàng có thể cùng Lâm Kiếm Hồng rời khỏi nơi đây, lộ
phí đi đường ở trong bọc đồ cũng đủ để hai người sống một khoảng thời
gian.

“Vậy để Tiểu Hồng đưa con về phòng nghỉ ngơi đi!” Lâm phu nhân giả vờ quan tâm nói.

“Vâng, cảm ơn mẹ, vậy Y Y xin cáo từ trước!” Lăng Tây Nhi chỉ mong
như vậy, nhấc chiếc váy nguyệt hoa màu xanh lên liền chạy, về đến phòng, lấy ra những món đồ đạc quý báu của nàng, quay mắt nhìn quanh, Tiểu
Hồng không hề đi theo, sau đó đi ra khỏi phòng, rẽ một góc liền đi thẳng về phía sân vườn của Lâm Kiếm Hồng.

Sau lưng, bóng áo xanh di chuyển, trong màn đêm, đôi mắt âm u hung ác đó càng trở nên lạnh lùng hơn.

Vội vàng lo sợ đi về phía căn phòng của Lâm Kiếm Hồng, Lăng Tây Nhi
sớm đã chạy đến mức không thở nổi, nàng không nói lời nào, đẩy Lâm Kiếm
Hồng đi ra ngoài.

“Yên Chi, rốt cục nàng sao thế hả?” Lâm Kiếm Hồng kinh ngạc, nhìn Lăng Tây Nhi đang thở hổn hển, cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Đại thiếu gia, người đi cùng ta nhé!” Lăng Tay Nhi cúi người xuống, thở hổn hển.

“Đi với nàng?” Tim của Lâm Kiếm Hồng đập thình thịch, hắn ngước mắt lên, trong ánh mắt léo lên một ánh sáng kỳ lạ.

“Thật ra ta biết sự bại liệt của người là do nhị thiếu gia bày trò,
bây giờ người đã không còn vị trí gì trong Lâm gia nữa, nhị thiếu gia
muốn hại người lại càng dễ như trở bàn tay, không bằng ta đem người ra
ngoài, đợi vết thương của người khỏi hẳn rồi sẽ quay lại!” Lăng Tây Nhi
nói nhỏ, đó cũng là kế quyền lợi, bây giờ Lâm Y Y cũng không ở đây, nàng phải tiếp tục làm cái vương phi này, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, phù
phù, cả cơ thể toát hết mồ hôi lạnh, nàng cảnh giác thu ánh mắt lại,
xuyên qua vườn hoa, những chiếc đèn lồng ở hành lang bị gió thổi, ánh
nến lay động, không hề có người nào, nhưng tại sao nàng luôn có cảm giác có một đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm vào nàng.

“Tại sao tự nhiên nàng lại nghĩ ra muốn đưa ta rời đi? Xảy ra chuyện
gì thế hả?” Lâm Kiếm Hồng ấn chặt đôi bàn tay đang đẩy xe lăn một cách
vội vã lo lắng của Tây Nhi, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Tây Nhi hỏi gấp.

“Ta…..” Lăng Tây Nhi ngừng lại, nàng có thế nói không? Nên nói không?

“Đại thiếu gia, ta không muốn ở bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên nữa, hắn là một tên ác ma!” Nàng tủi thân cúi mắt xuống, co co người lại, nói
nhỏ.

“Ác ma?” Tim của Lâm Kiếm Hồng run lên, có phải không? Nhưng Đoan
Tuấn Mạc Nhiên lại là nam nhân duy nhất mà hắn khâm phục trong cuộc đời
này!

“Đúng, hắn giết người không chớp mắt!” Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng, sợ rằng kinh động đến cái gì đó.

“Ta biết, nhưng đó không phải là lý do, người trong giang hồ, trên tay ai mà chẳng có hai ba mạng người!” Lâm Kiếm Hồng nói nhỏ.

“Nhưng hắn không phải là hai ba mạng, mà là trong nháy mắt liền mười
mấy mạng, công phu trong chớp mắt………” Lăng Tây Nhi không nói nổi nữa,
hình ảnh như cơn ác mộng đó dường như lại hiện ra trước mắt, càng khẳng
định hơn quyết tâm chạy trốn.

“Tây Nhi, nàng chắc chắn là không hối hận chứ?” Lâm Kiếm Hồng than nhẹ một tiếng.

“Tại sao ta phải hối hận?” Lăng Tây Nhi nói kinh ngạc.

“Ta là phế nhân, nàng chấp nhận đi theo ta ăn gió nằm sương chứ?” Lâm Kiếm Hồng nói thấp giọng.

“……..” Lăng Tây Nhi cứng đờ, nàng chỉ là đơn thuần muốn đưa Lâm Kiếm
Hồng rời khỏi cái gia đình lạnh lẽo này mà thôi, còn những cái khác,
nàng không hề nghĩ nhiều.

“Chúng ta không cần ăn gió nằm sương, ta có tiền!” Nàng giả bộ hồ đồ, lảng tránh đề tài đó.

“Nàng biết ta không nói ý đó!” Lâm Kiếm Hồng nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi.

“……….” Lăng Tây Nhi không biết phải trả lời thế nào, Lâm Kiếm Hồng
đối với nàng rất tốt, nhưng kiểu tình cảm đó chỉ là tình cảm giữa bạn bè mà thôi……..

Lâm Kiếm Hồng ngước mắt lên, nhìn nét mắt do dự đó của Lăng Tây Nhi,
ánh mắt trở nên ảm đạm u tối, đúng thế, bây giờ hắn là một phế nhân, có
quyền gì mà theo đuổi Yên Chi chứ, hắn quay mặt đi, đưa tay ra nắm lấy
bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi nói nhỏ: “Không sao hết, là ta đã nghĩ quá
nhiều, hay là chúng ta đi bây giờ!” ở bên cạnh Yên Chi cho dù là một
ngày, hắn cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc không phải sao?

“Được, chúng ta đi!” Lăng Tây Nhi hăng hái gật đầu, chưa đi được hai
bước, dưới mái hiên có ánh nến lay động, nàng nhìn thấy một bóng hình
khiến nàng sợ hãi đến cực điểm, là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn lạnh lùng
nhìn nàng, hai tay buông thẳng, cuồn cuộn mà xa vời, sáng rực như con
báo đen, sắc bén như con chim cắt, hung ác, thẳng đứng, xuyên qua mắt
nàng chiếu thẳng vào trong tim nàng. Nàng không kìm được nấp nửa người
vào sau Lâm Kiếm Hồng, nhưng lập tức cảm thấy đó là một hành động sai
lầm, bởi vì đôi môi có đường nét đẹp đẽ đó của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lập
tức cong lên một nụ cười lạnh lùng ma quái hung ác.


Nhấn để mở bình luận

Vô Diệm Vương Phi