Vô Diệm Vương Phi


Sau khi Lăng Tây Nhi rời đi, một đêm nọ, Lâm phủ quả nhiên xảy
ra biến cố long trời lở đất. Lúc Lâm Thế Vinh không tình nguyện tuyên bố Lâm Kiếm
Phong sẽ toàn quyền quản lí Lâm phủ, kỳ tích đã xuất hiện trước ánh mắt kinh ngạc
của mọi người, Lâm Kiếm Hồng bỗng nhiên có thể đứng dậy. Hắn đứng bên cạnh Lâm
Thế Vinh không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn Lâm Kiếm Phong,
khóe miệng ngạo nghễ nhếch lên. Lâm Kiếm Phong ngây dại khi nhìn thấy cảnh đó,
trong nháy mắt vẻ hùng hổ của hắn xẹp xuống như bọt biển, hắn cúi thấp đầu, ánh
mắt tối sầm lại.

“Ngươi đã khỏe?” Lâm Kiếm Phong nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ
không cam lòng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì hắn chưa kịp hành động gì.

Lâm Kiếm Hồng trầm mặc, chỉ cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt
không phẫn nộ cũng không âm độc, nhưng không biết tại sao vẫn gây cho người
khác cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Nhìn thấy ánh mắt đó, cả người Lâm Kiếm
Phong không tự chủ run lên. Lâm Kiếm Phong bất tri bất giác càng cúi thấp xuống,
trong đầu hắn hiện ra một câu “Kế hoạch sắp thành lại thất bại trong gang tấc”.

“Bệnh tình của ngươi đã khỏi hẳn rồi à?” Những lời này là
Lâm Thế Vinh nói, ông đứng lên cẩn thận nhìn kỹ Lâm Kiếm Hồng.

“Phụ thân, ta khỏe lắm” Lâm Kiếm Hồng nhàn nhạt mở miệng, tiến
lên đi tới vị trí bên trái của Lâm Thế Vinh, chậm rãi ngồi xuống.

“Phụ thân, người không cần để ý đến hắn, người đã đáp ứng ta
rồi” Mặc dù lòng Lâm Kiếm Phong đang rối loạn những hắn vẫn quyết định đối đầu
với Lâm Kiếm Hồng.

“Lâm Kiếm Phong, ta đã từng cùng ngươi giao đấu, ngươi chắc
đã rõ ràng, không lẽ còn chờ ta động thủ sao?” Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng hừ một
tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm Lâm Kiếm Phong.

“Nể tình huynh đệ, ngươi có thể tùy ý rời đi, nhưng không cho
phép mang theo một đồng nào của Lâm gia” Lâm Kiếm Hồng lạnh nhạt nói.

“Tốt, ta cũng muốn xem thương thế của ngươi có thật đã hồi
phục như cũ hay không!” Lâm Kiếm Phong bước ra bên ngoài đại sảnh, đột nhiên la
lớn một tiếng, hướng về cái ghế hắn vừa ngồi xuất ra một chưởng, chưởng phong
mang theo cái ghế bay lên không trung, khí thế tỏa rộng giống như con rồng bạc
lao thẳng về phía Lâm Kiếm Hồng. Lâm Kiếm Hồng chỉ cười nhàn nhạt , tay áo màu
lục của hắn phất nhẹ, mặt không đổi sắc bắt gọn cái ghế đặt ở trước mặt.

“…” Lâm Kiếm Phong hoảng sợ mở to hai mắt, khẽ cắn môi, lợi
dụng lúc Lâm Kiếm Hồng chưa phản công quay người chạy trốn, bóng dáng của hắn
nhanh chóng biến mất phía chân trời.

“Phong nhi” Lâm phu nhân sốt ruột hô to, bị Lâm Thế Vinh
ngăn lại “Loại nhi tử như thế không có cũng được, hắn còn muốn cướp…” Ông không
thể nói tiếp nữa, quay người lại, ánh mắt có chút áy náy nhìn Lâm Kiếm Hồng.

Lâm Kiếm Hồng không nói gì, chắp tay sau lưng thong thả bước
ra ngoài đại sảnh, tình đời nguội lạnh, lòng người dễ thay đổi, trong thời gian
mấy tháng bị thương hắn đã sớm hiểu rõ, lòng yêu thương của phụ mẫu không ngờ
cũng có sự thiên vị. Hiện tại hắn không còn quan tâm nữa, trong trái tim hắn chỉ
có hình bóng một nữ nhân là quan trọng, một người đối với hắn trước sau không
thay đổi.

Dáng người cao ngất đứng trong sân vắng lặng, chậm rãi đẩy
xe lăn, ánh mắt Lâm Kiếm Hồng một lần nữa trở nên mê ly, vì hắn muốn chờ thời
cơ thích hợp mới công bố bí mật này, cho nên đã che dấu thương thế của hắn với
Lăng Tây Nhi, cũng vì vậy hắn càng thấy rõ tấm lòng của nàng, nàng là một nữ
nhân tốt, xứng đáng được yêu thương, nhưng mà….Ánh mắt Lâm Kiếm Hồng bỗng trở
nên lạnh lẽo, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể đối xử tốt với nàng sao?

Nửa nằm nửa ngồi trong xe ngựa, Lăng Tây Nhi không cam lòng
cong cong cái miệng nhỏ nhắn, duỗi thẳng người, sau đó chống tay dưới cằm ,
nháy nháy đôi mắt to tròn, nhìn bức màn trong xe ngựa thở dài, nhưng hai mắt rất
nhanh cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt mỉm cười thoả mãn. Mặc dù cảm
thấy buồn chán, nhưng trong nửa ngày qua, không khí giữa nàng và Đoan Tuấn Mạc
Nhiên rất yên tĩnh, tuy chỉ cách nhau một tấm rèm mỏng manh, nhưng giống như hai
người đang ở trong hai thế giới khác nhau, nàng ngủ là việc của nàng, hắn đánh
xe ngựa là việc của hắn, không ai phạm ai.

Bụng nàng đã bắt đầu kêu réo, Lăng Tây Nhí vén rèm xe lên liền
nhìn thấy một tửu lâu sang trọng lừng lững trước mặt, người ra vào đông như kiến,
vừa nhìn đã biết là chỗ có thể ăn no ngủ say. Lăng Tây Nhi cố lấy hết can đảm,
vươn bàn tay nhỏ bé, mấy ngón tay cong lên nhẹ gõ vào thành xe. Bên ngoài truyền
đến tiếng nói buồn bực của Đoan Tuấn Mạc Nhiên “Muốn gì?” giọng nói của hắn phảng
phất chút không kiên nhẫn.

“Ta đói bụng” Lăng Tây Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, hướng
về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm mặt quỷ, nhưng cả người nàng bỗng nhiên trở nên
cứng ngắc, trước mặt nàng hiện ra gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đôi mắt hắn
như hai hạt đâu đen nhìn nàng chằm chằm, thu hết gương mặt quỷ của nàng vào
trong mắt.

Nét mặt Lăng Tây Nhi cứng đơ, sau khi ngây người khoảng ba
giây, nàng cảm thấy không được tự nhiên cố đem nét mặt phục hồi như cũ, cất giọng
trong trẻo, “Nha, ít nhất ngươi cũng phải gõ cửa…..sau đó mới mở ra có được
không?” Lăng Tây Nhi không vui cong cái miệng nhỏ nhắn, đem nửa câu sau nuốt
vào bụng.

“Xuống xe ngay, cơm trưa giải quyết sau” sắc mặt của Đoan Tuấn
Mạc Nhiên vẫn lạnh lùng, không chút thay đổi giống như trước mặt chưa hề xảy ra
chuyện gì, coi Lăng Tây Nhi như không khí trong suốt.

“A..” Âm thanh giống như chợt bừng tỉnh, Lăng Tây Nhi tức giận
cúi mặt xuống, hình như nàng đã nhiều chuyện rồi,có lẽ nhân gia căn bản không để
nàng trong mắt, không biết tại sao trong long nàng có chút cảm giác mất mát .

Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay người lại, ánh mắt có chút châm chọc
cùng buồn cười, khóe môi trong lúc vô tình như câu dẫn, tạo thành một đường
cong duyên dáng.

Ngồi trong căn phòng trang nhã trên lầu hai, Lăng Tây Nhi
nhìn đồ ăn sáng trước mặt, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nàng để hai
tay trên bàn hưng phấn hô lớn một tiếng “Ta muốn ăn” Nói xong nàng giơ chiếc
đũa lên hướng đến món cá viên nổi tiếng vùng Triết Giang, sau đó một viên cá
tròn vo rơi vào trong miệng nàng, đôi mắt của Lăng Tây Nhi híp lại càng chặt
hơn, vẻ mặt tràn ra nụ cười hạnh phúc.

Nhìn Lăng Tây Nhi, rồi nhìn lại những con người trong ánh nắng
gắt gao của trời vào thu, mi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ xuống, đem đôi đũa
trúc nhẹ nhàng đặt trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Giang Nam
thoạt nhìn rất yên tĩnh, nhưng khắp nơi lại ẩn giấu mầm móng tai họa, Thiên Địa
Thịnh đã dòm ngó nơi này, mấy ngày trước Tri phủ Hàng Châu đã bị giết. Sự yên
bình của Giang Nam sẽ bị phá vỡ rất nhanh…Hắn bỗng nhiên cười lạnh, không biết
bắt đầu từ lúc nào mình lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

“Ngươi nhìn cái gì, tai sao không ăn?” Trong miệng đầy đồ
ăn, lời nói của Lăng Tây Nhi có chút hàm hồ, nàng húp một chút canh cá, tranh
thủ lúc rảnh rỗi nhướng mắt nhìn lên.

“Đến cùng ta phải gọi ngươi như thế nào? Lăng Tây Nhi hay là
Yên Chi?” Hắn chậm rãi quay sang nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt vẫn
lạnh lùng như cũ.

Lăng Tây Nhi giật mình, chậm rãi đem thức ăn trong miệng nuốt
xuống hết, trịnh trọng ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, mở miệng thốt ra từng câu
từng chữ một cách rõ ràng “Gọi ta là Lăng Tây Nhi…”

“Lăng Tây Nhi…” Hắn nhìn Lăng Tây Nhi đang nhai ngấu nghiến
thì thào mở miệng, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn
luôn vì Đoan Tuấn vương triều mà sống, chưa từng làm chuyện mình yêu thích. Vì
để cho người khác khuất phục, lòng dạ hắn trở nên độc ác, qua một thời gian
dài, lòng hắn giống như đã chết, tất cả đều trở thành thói quen, mạng người
trong mắt hắn trở nên thấp hèn không đáng kể, cho đến khi Lăng Tây Nhi xuất hiện
trong cuộc sống của hắn, một người luôn luôn có thể cười đến ngây ngốc.

Nàng là người vô tư nhất hắn từng gặp, cũng là nữ nhân ngu
ngốc nhất, chỉ cần hắn lộ ra bộ mặt thật, chưa từng có nữ nhân nào có thể bình
thản đứng trước mặt hắn ba giây, kể cả mẫu thân và hoàng nãi nãi của hắn. Nhưng
Lăng Tây Nhi làm được, mặc dù nàng cũng sợ hắn, nhưng sau đó lại không sợ chết
khiêu khích cực hạn của hắn. Hắn đột nhiên cười khẽ, khóe môi hiện lên một độ
cong duyên dáng, hắn kinh ngạc vì sự thất thường của mình, đôi môi màu hồng phấn
đột nhiên mím lại lộ vẻ lạnh lùng, bàn tay to nắm thật chặt.

“Dưới kia có gì đẹp mắt hay có người ngươi quen biết sao?”
Lăng Tây Nhi cũng bắt chước hắn vươn cổ nhìn xuống, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng
chỉ thấy người đến người đi mà thôi, có cái gì lạ đâu.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, lạnh lùng trừng mắt nhìn
Lăng Tây Nhi. Hắn tuyệt đối không cho phép mình động lòng.

Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên không trả lời, lòng Lăng Tây Nhi cảm
thấy có chút thất vọng, nếu so sánh vẻ làm mưa làm gió oai phong của hắn, đối với
người hai mặt như Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà nói, nàng càng hoài niệm đến tiểu quỷ
thoạt nhìn ngọt ngào kia, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ mê ly, thậm chí sinh ra một ảo
tưởng, nếu hắn vẫn là một gã sai vặt, còn nàng là một nha hoàn….có lẽ tốt biết
mấy….Nhưng với tình cảnh hiện tại…Lăng Tây Nhi thở dài, nhíu mày chống lại ánh
mắt lạnh như băng của hắn.

“Hù dọa, ngươi không cần doạ người được không, ta đang ăn
cơm mà, chưa nói gì không đúng, cũng không chọc giận ngươi” Lăng Tây Nhi uỷ khuất
hích hích mũi, tại sao hắn phải dùng ánh mắt dọa người đó trừng nàng.

“Ta cần ngươi giúp đỡ” Oa, thật là một người ngông cuồng, muốn
tìm người giúp đỡ mà dùng thái độ như vậy sao? Lăng Tây Nhi bĩu môi, nhưng giả
bộ mỉm cười cho có lệ “Ngài cần gì, cứ việc nói là được rồi…” Chỉ cần không muốn
đầu của nàng, chuyện gì cũng có thể thương lượng!

“Ta muốn ngươi lợi dụng cơ hội đến gần Lãnh Tuyệt Tâm, trà
trộn vào bên trong Thiên Địa Thịnh” Môt câu nói lạnh như băng từ đôi môi phấn hồng
phun ra. Trong nháy mắt Lăng Tây Nhi còn cho là mình nghe lầm . Nằm vùng? Vô
gian đạo à?

“Ngươi nói cái gì?” Nàng buông đũa, dùng sức ngoáy ngoáy lỗ
tai, rửa tai lắng nghe.

“Ta muốn ngươi dùng thân phận của Yên Chi trà trộn vào Thiên
Địa Thịnh” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn mở miệng, ánh mắt u ám.

“Tại sao?” Đôi mày liễu của Lăng Tây Nhi khẽ nhăn lại, đồ xã
hội đen, quá kinh khủng rồi, nàng không cần!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm
chằm vào Lăng Tây Nhi. Tại sao? Hắn làm việc chưa bao giờ cần lí do.

“Nếu ta nói không muốn đi…” Nàng cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên
thương lượng.

Không khí yên tĩnh quỷ dị, khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên lộ
ra một vẻ tươi cười rất kinh khủng, ánh mắt lạnh lùng từ từ trở nên lãnh huyết.

Xong rồi, trái tim của Lăng Tây Nhi bắt đầu run rẩy, nàng cố
nuốt một ngụm nước miếng, những món vừa ăn như trào lên tới cổ nàng, trong lòng
bàn tay chậm rãi toát mồ hôi lạnh.

“Có thể thương lượng một chút không…” Nàng khiếp đảm nhìn
lên, đúng thật là làm khó nàng mà.

“Có thể” Lần này Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất sảng khoái trả lời
nàng.

“Ngươi hãy giới thiệu ta gia nhập vào Thiên Địa Thịnh” Hắn hừ
lạnh , giọng nói lạnh đến cực điểm.

“Cái này có thể, ta đồng ý” Lăng Tây Nhi vỗ tay kêu to, chỉ
cần nàng không phải gia nhập là tốt rồi! Những người nằm vùng từ trước đến nay
đều chết rất thảm, nàng không có một chút hứng thú cùng ác ma này chơi đùa.

“Nhưng mà không phải người cũng quen biết hắn sao? Tại sao
không tự mình đi tìm hắn?” Một lần nữa Lăng Tây Nhi dũng cảm đặt vấn đề.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, chỉ gác đôi đũa trúc, một lúc
sau hắn thấp giọng nói “Lãnh Tuyệt Tâm đã có chút hoài nghi ta ”

“Tại sao?” Lăng Tây Nhi thất kinh.

Không kiên nhẫn trừng mắt nhìn nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ
lạnh “Chuyện này không phải là chuyện ngươi nên biết, ngươi chỉ cần biết rằng,
buổi tối hôm nay hoàn thành tốt chuyện của ngươi ở Phiêu Hương viện là được rồi”

“Nhanh như vậy?” Vẻ tươi cười của Lăng Tây Nhi biến mất, đôi
mắt to như đang khóc cha khóc mẹ nhìn lên, khóe miệng thương cảm trề xuống, ô
ô, nàng cảm thấy dường như đã bị gài bẫy, bị đánh lừa, Lãnh Tuyệt Tâm, tên nam
nhân ngả ngớn phóng đãng kia làm nàng có chút sợ hãi, nàng cong cong cái miệng
nhỏ nhắn, muốn cất giọng cự tuyệt nhưng lại không có can đảm.

Bóng đêm dần buông xuống, Lăng Tây Nhi ngại ngùng đi theo
sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên, một thân nam trang bạch y phủ lấy thân thể nhỏ bé của
nàng. Nàng chớp chớp mắt bộ dạng phục tùng, nhưng trong lúc chân sắp sửa bước
vào Phiêu Hương viện, nàng nhướng đôi mắt sáng to tròn, hiếu kỳ đánh giá khung
cảnh chỉ có ở cổ đại này, tiếng oanh oanh yến yến thật ồn ào náo nhiệt, bầu
không khí phảng phất mùi rượu và mùi phấn son đã lấn át mọi xấu hổ của nàng. Lăng
Tây Nhi mở to hai mắt, nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy nhiệt tình chào
đón mình, họ làm ra vẻ xấu hổ, giọng nói nũng nịu, thậm chí còn có một đôi tay
to gan sờ lên trán nàng.

Lúc này Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã khôi phục bộ dáng của một
công tử, vận y phục màu tím đại biểu cho tầng quyền quý, túi tiền căng phồng lủng
lẳng bên hông, đôi môi màu phấn hồng, ánh mắt thật hồn nhiên, cùng vẻ mặt hiếu
kỳ của Lăng Tây Nhi rất hài hòa, hai người họ nhìn giống như những cậu ấm cô
chiêu trong sáng ngây thơ không rành sư đời. Khi họ vừa xuất hiện, lập tức được
mời ngồi trên lầu hai cạnh lan can khiến cho Hồng nương (Tú bà) đang quan sát mọi
người trong kỹ viện cũng phải chú ý.

Hồng nương tuổi cũng không lớn lắm, chỉ khoảng ba mươi, có vẻ
quyến rũ của một nữ nhân từng trải, chiếc áo màu tím mỏng như có như không làm
lộ ra bờ vai trắng như ngọc, tóc đen như mây, trên đầu giắt vài cây trâm ngọc
bích, càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều quyến rũ. Ánh mắt mê hồn bắn ra bốn phía,
sau khi cẩn thận đánh giá thân phận của hai người ngồi dưới lầu, nàng nhẹ nhàng
đi vào Nhã các cách đó không xa.

“Gia, bọn họ tới rồi” Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó
nhỏ giọng nói với người bên trong Nhã các, lập tức một người phong thái như ngọc
xuất hiện, áo trắng như tuyết, ánh mắt mê hoặc như tơ, không phải kẻ phong trần
phóng đãng không biết kềm chế Lãnh Tuyệt Tâm thì còn ai! Hắn cười lạnh đánh giá
Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ánh mắt lại bị bóng áo trắng thấp thoáng phía sau hấp
dẫn. Da người đó trắng như tuyết, nhan sắc thanh tú, tuyệt lệ, một đôi mắt đen
như mực, hai cánh môi cong lên đang tươi cười bày ra vẻ hiếu kỳ, vô cùng thích
thú nhìn chằm chằm những mỹ nhân chung quanh, thỉnh thoảng cất tiếng cười ha
ha.

Nàng đang cười hì hì, nháy nháy đôi mắt đen tròn, tâm trạng
của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng rất tốt, hắn không ngừng nhìn những nữ tử xinh đẹp
xung quanh hắn, khóe môi màu hồng phấn đầy đặn nhếch lên, thỉnh thoảng trao đổi
ánh mắt với Lăng Tây Nhi, trong mắt hắn vẫn là nét tươi cười hồn nhiên, thiếu
đi sự âm độc cùng khí phách bức người, so với Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn bạo thường
ngày như thể hai người khác nhau vậy.

Lăng Tây Nhi nhìn ngây cả người, lòng cảm thấy rung động,
tim đập mạnh hơn, cảm thấy nụ cười của hắn thật khuynh quốc khuynh thành. Khi
ánh mắt nàng dừng lại nơi đôi môi no tròn màu hồng phấn của hắn, nụ hôn chết tiệt
kia chợt hiện lên trong đầu, nàng cảm thấy có chút hoảng hốt, nơi đáy lòng mềm
yếu nhất trở nên mềm nhũn. Nàng nhìn xuống, bàn tay nhỏ bé ngại ngùng nắm lấy vạt
áo vuốt ve, ngẩn người nhìn bóng lưng cao ngất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm, trong lòng
cười lạnh , liền xoay người bước tới trước mặt Lăng Tây Nhi.

Bàn tay nhỏ bé của nàng bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn nắm
chặt, Lăng Tây Nhi ngượng ngùng nhíu mày lại, trước mặt nàng là gương mặt đáng
yêu đang tươi cười, một nụ cười mê hoặc lòng người, từ từ hiện lên thật gần trước
mặt nàng.

Tim nàng càng đập mạnh hơn, Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng lách qua
hắn đi về phía sau, nhưng bị bàn tay to lớn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt ở cái
eo thon thon kéo lại làm cả người nàng ngã vào ngực hắn. Hắn kề môi sát tai
nàng, một giọng nói gợi cảm thu hút chậm rãi vang lên “Lãnh Tuyệt Tâm ở phía
trên kia”

Thân thể nàng cứng ngắc, khi biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang
diễn trò, Lăng Tây Nhi không ngờ mình lại cảm thấy đôi chút thất vọng, khóe miệng
cong lên, thôi thúc nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng tầm mắt lại bị gương mặt của
Đoan Tuấn Mạc Nhiên che lại.

“Không cần nhìn” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôn nhu nhắc nhở Lăng
Tây Nhi, hắn xoay người nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy mỉm cười.

Tâm trạng của Lăng Tây Nhi giống như bong bóng xì hơi, nàng
buồn bã nhìn xuống, cuối cùng không biết mình vừa hoảng hốt buồn phiền vì cái
gì, trong lúc này Đoan Tuấn Mạc Nhiên đối xử tốt với nàng chỉ là giả vờ, là diễn
kịch chứ không phải sự thật, nàng là con cờ trong tay hắn!

Mê trai, ai biểu nàng thấy nam nhân anh tuấn liền nhìn không
chớp mắt. Lăng Tây Nhi ảo não tự trách bản thân mình, hối hận đã động lòng với
Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không biết từ lúc nào nàng đối với tên ác ma này lại có hứng
thú?

“Đó là nàng sao?” Lãnh Tuyệt Tâm nhíu mày kinh ngạc tự hỏi,
khóe môi tuyệt mỹ cong lên lộ ra một nụ cười đầy hứng thú, nhanh như vậy đã gặp
lại nàng rồi. Yên Chi, không, Lăng Tây Nhi!

“Gia, người đi theo công tử kia là một nữ tử phải không?” Hồng
nương nhỏ giọng hỏi, ánh mắt câu dẫn lúng liếng như nước hồ thu.

“Ngươi cũng nhìn ra được? Điều đó cho thấy thuật dịch dung của
nàng cũng không cao siêu gì!” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, đôi mắt đẹp chuyển động,
cẩn thận đem từng cử chỉ của Lăng Tây Nhi thu vào trong mắt.

“Đúng vậy, Gia có hứng thú với nàng sao?” Trong lời nói của
Hồng nương có chút cô đơn buồn bã, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười tươi tắn.

Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng nhìn quét qua nàng, trầm mặc, nhưng
ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên , đang dùng tên giả là Nam
Cung Ngọc.

“Lệnh cho Lãnh Phiêu Hương theo dõi Nam Cung Ngọc” Thanh âm
lạnh lùng của Lãnh Tuyệt Tâm vang lên, thời gian này là giai đoạn nhạy cảm, hắn
phải đề phòng tất cả những người xuất hiện trước mặt hắn.

“Nhưng lần trước không phải Gia nói thân phận của hắn có điểm
khả nghi sao?” Như Ý không hiểu lắm cất tiếng hỏi, nếu đã không muốn chọn lựa hắn
tại sao còn sai người đi đều tra hắn làm gì?

‘Ta ở trong Nhã Các đợi tin ngươi” Lãnh Tuyệt Tâm không trả
lời, chỉ lạnh lùng quay trở về Nhã Các.

Hồng nương tên thật là Như Ý, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng
kiêu ngạo của Lãnh Tuyệt Tâm, cắn chặt môi, ánh mắt trầm xuống, khi ngước lên
đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp của một Hồng nương từng trãi.

Nàng uyển chuyển bước xuống lầu, nhẹ nhàng phất tay, trong
góc lầu mấy người vũ cơ nhìn thấy liền hiểu ý, trong số họ có một nữ tử gảy đàn
tỳ bà, khi tiếng đàn vừa lọt vào tai mọi người, trong nháy mắt đã thấy một nhóm
vũ cơ xoay tròn lả lướt xung quanh Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Lăng Tây Nhi.

Dưới ánh nến sáng rực, hai dải lụa hồng từ góc lầu được tung
ra tạo thành một vòng cung trong không trung. Sau đó có mấy người vũ cơ uốn éo
đi ra, những cánh tay trắng nõn mềm mại châm rãi chuyển động, các dảy lụa trên
người họ cũng bay bay, nét mặt mang vẻ mị hoặc.

“Oa” Lăng Tây Nhi không nhịn được kêu lên một tiếng đầy
thích thú, cái miệng nhỏ nhắn mở rộng hết cỡ có thể lọt cả một con gà, nhìn
theo những dải lụa tuyệt đẹp kia không chớp mắt.

Lãnh Tuyệt Tâm đã biến mất từ lúc nào, điều này càng làm
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thêm cảnh giác, hắn âm thầm hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo
Lăng Tây Nhi sát vào bên người, đề phòng những vũ cơ kia thừa dịp phân họ ra.
Lúc này ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn có vẻ buồn cười nhìn biểu hiện kì lạ hiếm
thấy của Lăng Tây Nhi “Đây chỉ là một màn ca múa của Phiêu Hương lâu để chào mừng
khách mà thôi, có gì đẹp mắt mà nhìn” Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Lăng Tây Nhi không vui trừng mắt liếc hắn một cái, cái miệng
nhỏ nhắn cong lên “Thì ra ngươi rất quen thuộc nơi này, có phải ngươi thường
xuyên tới đây?”

“..” Đoan Tuấn Mạc Nhiên định hung hăng trừng mắt nhưng chợt
nhớ ra hai người đang đứng trước đám đông đành phải nhịn xuống.

Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, bỗng nhiên có tiếng đàn
tranh du dương vang lên, những dải lụa đẹp đẽ ngũ sắc biến mất trong nháy mắt.
Sau đó có một một nữ tử toàn vận bạch y uyển chuyển chậm rãi bước vào, tay nàng
cầm quạt lông che mặt lại, làn váy bay phất phơ theo từng bước chân nàng.

Trên người nàng đeo nhiều châu ngọc, khi bước đi những tiếng
ngân vang theo từng bước chân nàng. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đoan Tuấn Mạc
Nhiên, cánh tay ngọc nhẹ vươn ra, tay áo rũ xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như
tuyết , năm ngón tay như đóa sen trong u đàm yên tĩnh, từng ngón từng ngón duỗi
ra không một tiếng động trong không trung. Khóe môi ửng đỏ hé ra vẻ tươi cười
mê hoặc lòng người, mắt sáng lấp lánh như muốn ôm lấy nam tử trước mặt.

“Là ngươi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, vẻ cười trên
nét mặt càng sâu giống hệt một kẻ háo sắc, hắn tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy bàn
tay ngọc ngà của nàng.

Bỗng nhiên âm điệu biến đổi, những nữ tử đứng chung quanh
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợt chuyển động nhanh hơn, những dải lụa ngũ sắc tung bay
phất phới, vây quanh hai người vào giữa. Bàn tay Lãnh Phiêu Hương vươn ra nhẹ
nhàng vuốt ve gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Hù dọa” Lăng Tây Nhi đang đứng bên cạnh hít một hơi khí lạnh,
nữ nhân này không biết có địa vị gì, lại cùng ác ma thân mật như thế, nàng cảm thấy
cô đơn, chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng hai người kia nhìn nhau
đắm đuối rất chướng mắt. Nàng giật nhẹ tay áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên “Uy,
ngươi đang làm gì vây?” Nàng nhỏ giọng mở miệng hỏi.

Ý cười quỷ dị lóe lên trong mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhưng biến
mất rất nhanh, không nói lời nào giống như không nghe thấy, vươn bàn tay to ra
nhẹ nhàng đặt trên lưng nữ tử, ôm nàng vào ngực.

Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn dậm chân một cái, đôi mày thanh
tú nhăn lại, thật đáng giận mà, hắn nói là tới làm việc, nhưng thật ra là đi
tìm hoan mua vui! Nàng miễn cưỡng đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhìn cảnh
hai người đang hôn nhau đắm đuối.

“Đã lâu rồi không gặp, ngươi khỏe không?” Đoan Tuấn Mạc
Nhiên mở miệng hỏi, nở nụ cười tươi như hoa với nữ tử trước mặt.

“Ta khỏe lắm” Lãnh Phiêu Hương nũng nịu mở miệng, ánh mắt
hoa đào kiều mỵ thừa dịp nhìn Lăng Tây Nhi đầy khiêu khích.

Hết nói nổi, khóe miệng của Lăng Tây Nhi nhếch lên tới mang
tai, trời ạ, người đứng trước mặt nàng chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao? Thần
kinh nàng có vấn đề à?’

“Đệ đệ càng ngày càng đáng yêu nha” Lãnh Phiêu Hương vươn
bàn tay nhỏ bé phủ lấy lồng ngực mạnh mẽ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ nhàng vuốt
ve, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, nhưng nét tươi cười càng thêm sâu, không
có vẻ gì muốn đẩy Lãnh Phiêu Hương ra.

Mí mắt càng trừng lớn hơn, Lăng Tây Nhi nhìn bàn tay nhỏ bé
của Lãnh Phiêu Hương đang đặt trên ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cảm thấy rất ngứa
mắt, nhìn hai người ôm lấy nhau, nàng cảm thấy muốn ói. Nàng đảo mắt nhìn thấy
cây đàn tỳ bà trong tay một vũ cơ bên cạnh liền đoạt lấy tuỳ tiện gảy lên mấy
tiếng, trong không khí lập tức truyền đến tiếng đàn chói tai, nàng hít sâu một
hơi, tiếng nói không kiểm soát thoát ra khỏi miệng “Đến cùng ngươi yêu ta hay
không yêu ta, có yêu ta hay không?”

Ầm ầm, trước mặt truyền đến âm thanh của một vật gì đó nặng
vừa rơi xuống đất, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn Lăng Tây Nhi trước mặt hắn, đôi mắt
đen như mực ngơ ngác, dưới chân của hắn là Lãnh Phiêu Hương đang lồm cồm ngồi dậy.
Lãnh Phiêu Hương nhỏ giọng mắng, từ từ vịn đứng lên, hai tay chống ngang hông,
gương mặt nhỏ nhắn kiều mỵ giận đến đỏ bừng, lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi.

“Như thế nào, muốn tới đây quậy phá, đập bể đồ sao?” Nàng cười
lạnh, áo màu trắng đã dính đầy bụi bặm, nàng sửa sang lại những chiếc trâm bị lệch
trên đầu, mặc dù vẫn tươi cười quyến rũ nhưng giọng nói lại lạnh như băng.

Spoil: Bà con chuẩn bị chứng kiến Đoan Tuấn ca ca “ngây dại”
nha~^o^~

Là…..lá……la


Nhấn để mở bình luận

Vô Diệm Vương Phi