Vợ Tôi Là Bang Chủ



Cổ Tịnh, với chỉ số IQ 180, lấy bằng pháp y ở tuổi 19 và đã có 6 năm kinh nghiệm khám nghiệm tử thi.

Vì xuất thân trong gia đình đặc biệt, cô bắt buộc phải làm việc bởi sự sắp xếp của gia tộc, cô là người đứng đầu mảng thông tin trinh sát - một trong những sự nghiệp quan trọng của gia tộc.

Nhiệm vụ của cô là quản lý một đội ngũ pháp y, tiếp nhận những hợp đồng ủy quyền cá nhân hoặc cơ quan khi có những vụ tranh chấp về án mạng, mà nạn nhân không tin tưởng vào giám định của các bộ phận liên quan; hoặc đơn thuần là giữa các bang phái ngầm, các tổ chức bí mật của chính phủ khi họ muốn biết rõ người của họ chết ra sao, các manh mối sẽ được cô đưa sang bộ phận điều tra, và bên khâu đó sẽ giải quyết những công việc còn lại.Với lại, Cổ Tịnh cũng chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì, đặc biệt là cô cảm thấy rất phiền phức khi tiếp xúc với con người, rõ ràng là khám nghiệm tử thi sẽ bớt đi nhiều công đoạn hơn, điển hình như… không cần giao tiếp.

Nên cô khá thoải mái khi đảm nhận công việc như thế.Có thể nói, Điền Tú Chân là con người… sống mà Cổ Tịnh bao dung nhất.

Rồi cứ thế, Điền Tú Chân hỏi một câu hoặc nhiều câu, Cổ Tịnh sẽ trả lời ngắn gọn trong một vài chữ, cô cảm thấy mình có sự nhẫn nại thái quá với người phụ nữ này.“Tầm mấy tiếng thì mình về đến thành Moon?” - Điền Tú Chân vẫn một phút không chịu ngưng hỏi.“4, 5 tiếng.”“Em đi vậy quán cà phê ai coi?”“Thằng em trai.”“Ồ, em có em trai nữa à, mà chị hỏi thật nhé, quán cà phê của em có phải làm vì đam mê không vậy, ế ẩm quá mức.”“Có thể!”“Cả tuần không gặp, em có nhớ chị không?”“Có…” - Nói xong câu này, Cổ Tịnh chỉ muốn cắn gẫy lưỡi của mình, trời ơi, tại sao mình lại có thể trả lời như vậy, hay là tại mình bị thao túng tâm lý rồi? Vừa suy nghĩ, đôi tai của Cổ Tịnh lại bắt đầu đỏ ẩn lên.“Gì, em bảo sao, em nhớ chị à, thật không đó, chị cũng có nhớ em, mà em thông cảm cho chị nha, một tuần vừa qua chị như đấu tranh với thời gian…”Rất dễ thấy giọng Điền Tú Chân cực kỳ phấn khởi khi nghe câu trả lời của Cổ Tịnh, sau đó lại chuyển sang giọng điệu giải thích lý do không nhắn tin thường xuyên… Cổ Tịnh hết cách, đành rồ gas tăng tốc lên 120km/h, để con người này bớt nói lại.Rất hiệu quả, người phụ nữ này đã ngưng nói rồi, nhưng tay của cô ấy lại không hề ngưng nghỉ, đôi tay của Điền Tú Chân càng ôm chặt eo của Cổ Tịnh hơn, đôi khi sờ soạn và… và còn đụng vào ng…ực của mình.

Cái quái gì thế!!! Cổ Tịnh như máu dồn lên não, cô vừa giận, vừa lúng túng, cô đang suy nghĩ một ngàn cách để giết người phụ nữ này, thật không thể chấp nhận được, không thể nào…Nhưng rồi từ từ, vòng tay ôm ấp đó nới lỏng hẵn ra như kiểu mất sức, Cổ Tịnh từ từ giảm tốc độ và cất tiếng:“Điền Tú Chân, Điền…”Cổ Tịnh dừng lại ven đường, ngoãnh mặt nhìn, hóa ra Điền Tú Chân đã ngủ thiếp đi, cô nhớ tới khi nãy Điền Tú Chân kể nể về mọi thứ dù cho đối phương có nghe hay không, về công việc một tuần vừa qua, ngày nào cũng chỉ ngủ vài tiếng, đêm nào cũng tiệc tùng với khách đến khuya cùng bao nhiêu chai rượu, chắc do đã thật sự kiệt sức.

Cổ Tịnh lặng lẽ thông qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt của Điền Tú Chân, đầu cô đang kê lên vai mình ngủ thiếp đi một cách an nhàn, lúc này Điền Tú Chân toát ra một vẻ yếu đuối và mềm mại khó tả, khiến cho Cổ Tịnh cảm thấy rất muốn bảo vệ cô ấy.Cổ Tịnh lắc đầu lia lịa khi phát hiện mình có suy nghĩ như vậy, cô mở bản đồ lên tìm kiếm khách sạn tốt nhất và gần nhất, rồi một tay thỉnh thoảng ôm lấy Điền Tú Chân, một tay chạy xe với tốc độ cực chậm.Khoản 10 phút sau, Cổ Tịnh đến trước cổng khách sạn gần đó, đến phút này Điền Tú Chân ngủ càng say hơn, có thể do tác dụng của rượu mạnh tối nay khi tiếp nhà đầu tư, Điền Tú Chân đã uống khá nhiều.

Thật ra mùi rượu chưa tan hẵn, nhưng người phụ nữ này tưởu lượng khá tốt và lý tính hơn người, nên cho dù uống rất nhiều nhưng cô vẫn luôn giữ tỉnh táo, chỉ khi cô cảm thấy thật sự an tâm với người hoặc hoàn cảnh nào đó, cô mới có thể thả lỏng để chìm sâu vào giấc ngủ.Cổ Tịnh không muốn đánh thức cô, đành bế Điền Tú Chân theo kiểu bế công chúa tiến vào lễ tân và đặt một phòng hai giường đơn.

Lễ tân khách sạn hơi ngơ ngác khi thấy một người phụ nữ cao gầy lại đủ mạnh mẽ để bế một người phụ nữ khác theo kiểu bế khó như vậy, hình ảnh là lạ lại cũng khá lãng mạn… nhưng vì sự chuyên nghiệp đáng có, lễ tân đã nhanh chóng thu lại mọi ánh nhìn hóng hớt mà nở một nụ cười ngọt ngào của ngành, giúp Cổ Tịnh bấm than máy, hướng dẫn cô lên phòng ngủ.Cổ Tịnh nhẹ nhàng đặt Điền Tú Chân lên giường, đắp chăn ấm cho cô.

Nhìn vẻ mặt nhu mì của Điền Tú Chân, mái tóc dài mượt tùy ý xõa ra trên chiếc gối, long mi cô dài và có nếp cong tự nhiên, tuy đã ngủ thiếp đi, nhưng môi cô vẫn như đang mỉm cười nhẹ nhàng, Cổ Tịnh nghĩ, một người phụ nữ trưởng thành sao lại có cân nặng nhẹ đến vậy cơ chứ, chắc bị suy dinh dưỡng rồi, khi nào Điền Tú Chân đến quán cà phê, cô sẽ phải nấu thật nhiều món để vỗ béo lại người này.Một lần nữa Cổ Tịnh lại đập tay lên trán bởi suy nghĩ kỳ lạ của mình, tại sao lại muốn vỗ béo Điền Tú Chân cơ chứ?Cổ Tịnh ơi, mày tỉnh táo lên cho tao nhờ! Cổ Tịnh tự nhũ.***Điền Tú Chân ngủ một hơi đến 6 giờ sáng hôm sau rồi giật mình tỉnh giấc, mở mắt lên, cô thấy cảnh vật xung quanh rất kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn lại bản thân, áo quần đầy đủ, cô thở ra nhẹ nhõm.

Đảo mắt xung quanh và cuối cùng hướng nhìn cô ngưng lại ở chiếc giường kế bên, khuôn mặt quen thuộc của Cổ Tịnh vẫn đang chìm trong giấc ngủ, cô dần nhớ lại những hình ảnh đêm qua.Điền Tú Chân nhẹ nhàng ngồi dậy và tiến đến bên cạnh giường của Cổ Tịnh, cô nhìn chầm chầm vào cô ấy, con người như mọc gai khắp người này khi trong trạng thái ngủ say lại toát ra vẻ dịu dàng hiếm có, trong cô như một con sói con, ngoan ngoãn đến khó tả.

Nhìn sóng mũi của cô ấy cao một cách soái khí, Điền Tú Chân không nhịn được mà giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào sóng mũi đó.

Ngay khi ngón tay vừa khẽ đụng vào, cổ tay của Điền Tú Chân bất chợt bị nắm chặt một cách mạnh bạo, ngay phía sau là chiếc dao phẫu thuật kề ngay lên cổ cô, cô thốt lên vì lực nắm quá mạnh của Cổ Tịnh.Nghe tiếng, Cổ Tịnh mới dần tỉnh táo lại, cô rút lại chiếc dao kề cổ và thả ngay cổ tay của Điền Tú Chân ra, thấy Điền Tú Chân liên tục xoa bóp vết đỏ lằn trên tay, cô khá áy náy bèn cất tiếng:“Lúc tôi ngủ cô đừng lại gần, tôi sợ phản ứng của mình khiến cô bị thương.”“Chị đâu có biết em lại có sự cảnh giác cao như vậy, đau chết đi được, em ăn gì lớn mà có sức mạnh đáng sợ vậy, chắc chị gẫy xương mất, đau quá, hu hu…”Thấy thế, Cổ Tịnh liền nắm lấy tay của Điền Tú Chân kiểm tra xem có bị sao không, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Thấy cô cậm cụi với cổ tay mình, Điền Tú Chân bất chợt lật ngược bàn tay và nắm lấy tay Cổ Tịnh, mắt cô chăm chú nhìn vào mắt Cổ Tịnh, nở nụ cười ngọt ngào và nói:“Chị có yêu cầu nho nhỏ này nhé, dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua khá nhiều điều thú vị, đến lúc này, chúng ta cũng coi như là bạn bè rồi, em có chấp nhận làm bạn với chị không?”“Bạn bè” - từ ngữ này dường như đã rất lâu không xuất hiện với cô.

Ngày xưa khi còn đi học, vì học quá giỏi nên cô phải nhảy đến 3 lớp, cùng với tính cách lạnh lùng của cô, một là không ai dám kết bạn hới cô hoặc không đủ nhẫn nại làm bạn với cô, hai là chỉ có sự ganh tỵ của những bạn học giỏi cùng lớp, suốt ngày chỉ biết nói xấu sau lưng, số còn lại là những bạn trai trong trường bị vẻ đẹp của cô thu hút nên luôn muốn theo đuổi cô, nhưng tất cả đều bị cô cự tuyệt không nể mặt nên hay bị người khác thích quá hóa hờn, thặm chí chửi cô là đồ chảnh… chó, vì thế cô gần như bị cô lập trong lớp.Đó cũng là lý do tại sao cô lại tự mở một quán cà phê ở một khu phố cổ hẻo lánh xa thành phố, và quán cà phê của cô không cần nhân viên giúp việc vì cũng chẳng có bao nhiêu người khách, điều đó khiến cô thoải mái khi khỏi phải mất thời gian xoay xở với các mối quan hệ.“Này, sói con, làm bạn với chị mà cũng phải suy nghĩ lâu thế à?” - Điền Tú Chân ngắt ngang sự trầm ngâm của Cổ Tịnh.Nhìn vẻ mặt mong đợi của Điền Tú Chân cùng ánh mắt long lanh ấy, cuối cùng, Cổ Tịnh khẽ gật đầu.

Nhận được lời đồng ý, Điền Tú Chân cười tươi roi rói, nụ cười luôn khiến Cổ Tịnh cảm giác như ánh sáng ấm áp của mặt trời, giúp cô phơi bớt sự lạnh lẽo trong thâm tâm.“Nếu đã là bạn, thì dù gì chị cũng lớn hơn em, em nên đổi cách xưng hô đi, suốt ngày cô, tôi, khó gần lắm luôn, đổi nha, được không nè?” - Điền Tú Chân được nước làm tới.“Xưng hô thế nào?” - Cổ Tịnh hỏi“Kêu chị xưng em!”Kêu “chị”, Cổ Tịnh nổi da gà khi nghĩ tới cách xưng hô như vậy, ừ thì, cô khó gần, nhạt nhẽo và bất cần với cả thế giới, thì làm sao có thể… Suy nghĩ của cô bị ngưng ngang bởi Điền Tú Chân lúc này đã sáp lại gần mặt cô, kề miệng bên tai cô, chầm chậm nói bằng giọng thủ thỉ và gợi cảm:“Kêu CHỊ…”Tai của Cổ Tịnh đỏ bừng lên, tay chân của cô gần như tê liệt không biết phản ứng ra sao.

Thấy sự do dự, đôi môi Điền Tú Chân như vô ý khẽ chạm vào lỗ tai Cổ Tịnh, hơi thở của cô nhẹ nhàng lướt qua vành tai ấy khiến Cổ Tịnh ngứa ngáy khắp người, Cổ Tịnh giật mình thốt lên:“Chị!”Lúc này Điền Tú Chân mới cười và buôn tay Cổ Tịnh ra và đáp lời:“Ngoan!”Nghe giọng khen hả hê của Điền Tú Chân, Cổ Tịnh lúng túng nói:“Tôi đi…”“Gì?” - Nghe từ tôi, Điền Tú Chân lại ngắt lời ngay, tỏ vẻ muốn sáp lại gần hơn.“E…Em đi rửa mặt đây!” - Vừa nói, Cổ Tịnh vừa nhích sang cạnh giường bên kia, nhanh bước tiến vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại.Điền Tú Chân vui đến mắt nhìn không thấy mặt trời, niềm vui ấy còn mãnh liệt hơn so với lúc cô trúng thầu dự án lớn.Cổ cảm thấy trên con đường thuận phục sói hoang, đã có bước tiến triển khá lớn!.


Nhấn để mở bình luận

Vợ Tôi Là Bang Chủ