Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo



“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh sao? Ai cho cô tới đây? Cô coi nơi này là cái gì? Đây là nơi cô tự do ra vào sao?!”
Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi sát khí đằng đằng, mỗi một chữ đều mang theo sát ý giống như là hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ băm nhỏ ra từng mảnh!
Ba hung mà mẹ cũng giữ!
Mặc Bảo nhìn thấy, đang muốn mở miệng giúp mẹ.

Ngay lúc này, Cố Hạ bỗng nhiên nói: "Tư Tước, anh đừng như vậy cô Ôn bây giờ dù sao cũng là bác sĩ của anh, cô ấy tới đây nhất định là có lý do, anh đừng đối xử với cô ấy như vậy."
Trước mặt mọi người Cố Hạ bày ra nụ cười dịu dàng đi về phía Ôn Hủ Hủ.

“Cô Ôn, cô có chuyện gì sao? Cô tới đúng lúc đến bữa ăn tối, cô chắc còn chưa ăn gì, để tôi bảo người giúp việc lấy thêm một bộ bát đũa chúng ta có thể vừa ăn vừa nói.”
Cố Hạ đứng ở trước mặt Ôn Hủ Hủ thể hiện mình là con nhà danh giá đoan trang dịu dàng, mà cô ta quay sang hướng người giúp việc giao phó vài câu, càng thể hiện như vị trí bà chủ ở đây.

Ôn Hủ Hủ nắm chặt bàn tay, khóe miệng tràn đầy khí lạnh.

"Không cần, tôi ăn rồi, tôi tới đây cũng chỉ vì hôm nay tôi có đưa Dận Dận đến Hoắc thị, thiếu chút nữa để cậu bé đi lạc, cho nên đặc biệt tới thăm cậu xem cậu có chuyện gì không?"
“Thì ra là vì chuyện này, vậy thì không sao.

Dận Dận rất tốt, nhưng thằng bé không thích nói nhiều, có chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, tôi đoán lúc đó thằng bé hẳn là đi tìm ba mà tìm không thấy nên mới chạy xuống trước, không sao cô Ôn không cần lo lắng."
Cố Hạ tỏ ra vẻ hiểu lòng người trấn an một câu.

Một câu nói của Cô Hạ làm cho Ôn Hủ Hủ không thể nhịn được, khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ sự tức giận.

Cô ta có thể diễn trò tình cảm trước mặt tên đàn ông kia.

Nhưng với Hoắc Dận là con trai cô, là giọt máu của cô thì hành động Cố Hạ đúng là rất quá đáng.

Ôn Hủ Hủ không cho phép bất kỳ một ai cướp đi vai trò làm mẹ của cô!
“Được, nếu...!Hoắc Dận không sao, vậy tôi đi đây." Nói xong, Ôn Hủ Hủ xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cô Ôn sao cô lại khách sáo như vậy? Đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống cùng nhau ăn một chút đi, nếu cô đã ăn cơm, thì ăn thêm chút đồ ăn cũng được, cô đừng bị Tư Tước nhà chúng tôi dọa, tính tình anh ấy trước giờ đều là như vậy.”
Người phụ nữ này cư nhiên còn không cho Ôn Hủ Hủ đi, mặc kệ cô đồng ý hay không, nhiệt tình đưa Ôn Hủ Hủ đưa tới bên bàn ăn.

Ôn Hủ Hủ: "......”
Con tiện nhân này, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Cô ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, căn bản là không muốn nhìn thấy người đàn ông phía đối diện.

Cô sợ mình vừa ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy người đàn ông chó này, cô sẽ không kiềm chế được mà ném đũa về phía Hoắc Tư Tước.

“Dì à, dì cố ý đến thăm con sao?”
“Hả?...!Đúng vậy?”
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn Hoắc Dận không biết từ lúc nào ngồi đã đi tới ngồi bên cạnh cô, ngay cả nói cũng có chút lắp bắp.

Mẹ thật sự rất ngốc, bị người ta bắt nạt thành như vậy vẫn còn ngồi ngây ngốc như vậy.

Mặc Bảo ngồi xuống bên cạnh mẹ, phất tay vẫy người giúp việc: "Tôi muốn ngồi đây, lấy bát của tôi qua đi.”
“Hả? Cậu chủ muốn ngồi ở đó?”
Không chỉ đám người Cố Hạ bất ngờ không kịp phản ứng, mà ngay cả Hoắc Tư Tước cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Con ngồi đó làm gì? Con mau qua đây ăn cơm đi!" Hoắc Tư Tước từ kinh ngạc chuyển qua tức giận, khuôn mặt tuấn tú xanh mét bảo Mặc Bảo nhanh chóng trở về vị trí cũ của mình.

Nhưng mà, Mặc Bảo làm sao có thể trở về đây?
Đây là mẹ cậu, trong phòng này nhiều người đều đang bắt nạt mẹ trong khi mẹ chỉ có một mình, Mặc Bảo thân là con trai của Ôn Hủ Hủ, cậu không bảo vệ mẹ, ai sẽ đứng ra bảo vệ mẹ đây?
Mặc Bảo học sự lạnh lùng của Hoắc Dận, cậu nhìn lướt qua người đối diện: "Con không qua, hôm nay dì đến thăm con, con muốn ngồi bên cạnh dì.”
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé liền quay sang mẹ: "Dì ơi, con muốn ăn món đó, dì có thể gắp giúp con không?"
“Có thể có thể, để dì giúp con gắp ngay!”
Ôn Hủ Hủ kích động muốn khóc, vội vàng cầm lấy đũa gắp một miếng lớn thức ăn cho con trai, cô bỏ vào trong bát của Mặc Bảo.

“Cảm ơn dì.”
“Không cần cảm ơn, con mau ăn đi.”
“……”
Cả bàn ăn đều như hóa đá!
Bọn họ chưa từng thấy cậu chủ nhỏ này làm nũng với người khác, càng chưa từng thấy Hoắc Dận cần người khác giúp gắp thức ăn.

Phải biết rằng, Hoắc Dận rất giống với ba cậu, là một người cuồng sạch sẽ nghiêm trọng!
Những thứ người khác chạm qua, Hoắc Dận ngay cả có rất thích đi chăng nữa cũng không muốn chạm vào.

Điên rồi, thật sự là điên rồi!!
Cố Hạ không thể diễn tả được cảm xúc lúc này, cô ta gắt gao nắm chặt ngón tay lại với nhau, dùng ánh mắt trừng lớn nhìn hai mẹ con Ôn Hủ Hủ, lộ ra nét mặt đầy căm phẩn.

Trông rất dữ tợn.

Hoắc Tư Tước tức giận, hắn không nghĩ tới, mới một ngày mà người phụ nữ chết tiệt này đã đem Hoắc Dận của hắn làm hư thành như vậy.

Ôn Hủ Hủ, cô muốn làm gì? Tiếp theo là muốn cướp đi con trai của hắn sao?
Cô là đang nằm mơ!.


Nhấn để mở bình luận

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo