Vươn Tới Vì Sao


Chị trong màn hình điện thoại đăm chiêu một lúc.

“Em có gặp bạn nhỏ nào không? Bọn nhỏ hay nghịch ngợm lắm!”

“Ừmmm… Bạn nhỏ thì có, nhưng các bé đi cùng ba mẹ chứ không ôm dính em như Jasmine. Có thể loại trừ trường hợp này…”

_ Cô có va phải kệ sôcôla không? _ Matsumi góp ý.

_ Tôi không có ý định mua sôcôla nên không biết nó ở đâu. Trường hợp này cũng không khả thi.

Cả ba người lại kéo dài chuỗi im lặng đăm chiêu suy nghĩ. Chợt một từ khoá loé lên trong đầu cô: VA CHẠM!

Một cú va chạm tưởng như là ngẫu nhiên, gương mặt lấm lét của người phụ nữ xa lạ.

_ Tôi nhớ rồi! Lúc tôi ngoặt qua kệ bán đồ đóng hộp để quay lại mua trứng và đậu xanh thì va phải một người phụ nữa mặc áo măng tô ca rô đen trắng. Thái độ bà ấy gấp gáp kỳ lạ lắm. _ Cô vỗ tay đánh “bốp” một cái như giác ngộ.

“Có thể check camera không?” _ Chị hỏi vọng ra từ điện thoại.

_ Được. Tôi sẽ nhờ bộ phận An ninh kiểm tra. _ Matsumi nhanh chóng nhấc máy gọi đi.

Trong lúc chờ đợi, cô cầm điện thoại quay sang trấn an chị, ghi lại danh sách đồ cần mua, hẹn lát nữa đến rồi kết thúc cuộc điện thoại.

_ Đã có đoạn ghi hình cuộc va chạm ở góc khuất quầy số 8 của 3 camera gần đó. _ Matsumi ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính nhìn cô.

_ Có thấy rõ không? _ Mong là đủ rõ ràng để cô được giải oan.

_ Một chiếc camera quay được bóng lưng của cô, che mất người phụ nữ, một chiếc thấy rõ người phụ nữ nhưng che mất phần áo của cô. May sao camera cuối cùng đặt ở vị trí cao nhất, vừa vặn ghi lại được bàn tay bà ấy cho đồ vào túi áo cô, lúc cô quay mặt đi để nhặt đồ rơi.

_ Thật may quá! Nếu không tôi chẳng biết phải minh oan kiểu gì nữa! Rất cảm ơn cô đã cho tôi thời gian trình bày. _ Cô cúi đầu cảm ơn chị Matsumi.

_ Chúng tôi làm việc theo nguyên tắc, sẽ không vu khống người vô tội. Lẽ ra khi thấy miếng sôcôla trong tay cô, tôi đã có đủ bằng chứng kết luận nhưng cuộc điện thoại đã cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi đã nghĩ một người làm chuyện xấu sẽ không bình tĩnh được đến mức đó.

_ Cám ơn. Thật ra tôi là một Thực tập sinh mới, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức trộm vặt để rồi bị trả về nước đâu. _ Cô giải bày.

_ Cô là Thực tập sinh? Người Trung Quốc à? _ Matsumi ngạc nhiên.

_ Tôi là Thực tập sinh Việt Nam ạ!

_ Ồ! Cô biết không, không phải tự nhiên mà nhiều người bản xứ không thích dân ngoại quốc nói chung và người Việt Nam nói riêng. Tất cả đều có nguyên do, và vấn nạn tham lam cũng là một trong số đó. Dù sao cũng mừng cho cô vì đã được minh oan. Giờ cô có thể về, chúc cô công tác tốt! _ Matsumi chìa tay về phía cô.

_ Cám ơn chị rất nhiều ạ! _ Cô đưa tay bắt lấy tay chị, cúi đầu.

Rời khỏi phòng Quản lý, cô nhanh chóng mua thêm đồ đạc rồi đạp xe ra ga tàu bắt xe đến nhà chị. Đến nơi cũng đã giữa trưa. Chị đã nấu xong bữa trưa chờ cô đến ăn. Chỗ nguyên liệu nấu lẩu và chè, cô chuẩn bị cho bữa chiều đãi chị và Jasmine một bữa đồ ăn Việt Nam. Không biết có hợp khẩu vị hai người không nữa!

_ Chị thấy sao ạ? Jasmine, ổn không em? _ Cô hồi hộp nhìn hai người chờ bình phẩm.

_ Lạ miệng, nhưng dễ ăn nha! Mùi vị chua chua, ngọt ngọt, ăn kèm với rau nữa và mì nữa. Hôm nào chán cơm thì ăn món này đổi khẩu vị cũng ổn đó! _ Chị gắp một đũa mì đưa lên miệng, gật gù.

_ Món này có tôm, có mì, có cả thịt viên. Đều là những thứ Jasmine thích. Lần tới chị lại nấu nhé? _ Jasmine đang ngậm một viên bò, độn phồng một bên má, nói.

_ Tất nhiên rồi! Thật may là mọi người đều thích, em cứ sợ không hợp khẩu vị!

_ Em cũng ăn đi Kei. Thời tiết này ăn lẩu mới tuyệt làm sao! _ Ăn đồ ăn nóng làm chị chảy cả nước mũi, liên tục hít hà.

Mới đầu cô còn nghĩ sẽ phải ăn có một mình, bây giờ lại ngồi đây quây quần cùng chị và Jasmine, Rose nằm trong nôi ở ngay bên cạnh nhìn những món đồ chơi màu sắc xoay vòng trước mắt. Không khí gia đình ấm áp, thỉnh thoảng lại có tiếng nói cười.

Buổi sáng rời nhà đi siêu thị vốn dĩ không có ý định đi chơi, chỉ đi mình không. Ai dè giữa đường phát sinh chuyện, tới nhà chị ở lại qua đêm cũng chỉ có… mình không! Vì thế nên trong lúc cô lúi húi dọn dẹp bếp núc thì chị về phòng chuẩn bị quần áo cho cô.

_ Chị để mấy bộ quần áo trong phòng khách rồi, lát nữa em đi tắm đi! Đồ của chị lúc trước mua mà chưa mặc tới, em mặc tạm nha!

_ Dạ. Hay chị tắm trước đi, em rửa chén xong rồi trông em bé cho! Lát nữa chị ra thì tới lượt em. Em sao cũng được, không có câu nệ đâu chị! _ Cô cười xoà.

_ Ok! _ Chị giơ tay ra hiệu rồi đi nhanh về phòng.

Cô lau khô tay ra phòng khách chơi với Jasmine và Rose, cô bé đang xem hoạt hình.

Tối nay mà cô không tới, chắc chị một mình vất vả lắm đây!

Rose có vẻ buồn ngủ, đã bắt đầu cựa quậy liên tục và phát tín hiệu"ư, a".

_ Em muốn măm măm rồi đi ngủ đó chị! _ Jasmine ngồi trên sofa quay sang nói.

_ Vậy chị bế Rose chờ mẹ ra cho em măm măm nhé! _ Cô khom người xuống nôi bế em bé lên, cho em nằm trong vòng tay mình, trò chuyện gây sự chú ý của em.

Rose được bế thoáng chốc thôi giãy dụa, tò mò đưa cặp mắt to tròn nhìn cô, quan sát biểu cảm của cô, cánh môi đỏ hồng của em cong cong như muốn đáp lời. Đúng lúc vào một khoảng ngừng, Rose khoé mắt cong nhoẻn miệng cười, em “u, u” đáp lời cô thật! Đáng yêu quá đi mất!

Hai người một lớn, một bé cứ mắt đối mắt, lời qua tiếng lại như vậy cho đến lúc chị ra.

_ Coi nhiều chuyện chưa kìa? Hai chị em trao đổi gì mà coi bộ hăng hái quá!

_ Con đang hỏi chị là mẹ đem bình sữa của con đi đâu mà lâu dữ! Con đói sắp khóc oe oe luôn rồi! _ Cô giả vờ đóng vai Rose trả lời.

_ Đây rồi, đây rồi! Bình sữa sạch sẽ thơm tho rồi đây! Em bé tới đây! _ Chị đi tới đón lấy Rose từ trong tay cô, mỉm cười.

Trao cục bông mềm mềm thơm sữa mang tên Rose cho chị, cô về phòng tiến hành vệ sinh cá nhân.

/End chap 33/


Nhấn để mở bình luận

Vươn Tới Vì Sao