Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh



"Tiểu Tuyết đừng sợ

Về nhà với anh đi ~~~~

Trái tim Hà Vân vang lên khúc hát.

Vào nhà ngồi trên sofa uống một ly nước ấm, nhưng tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại.

Hà Quân Tửu đã bắt đầu hối hận, mặt mày nhăn nhó, ánh mắt khẽ rũ xuống.

Hà Vân biết rõ, anh không vui.

Bình thường ông lão luôn dịu dàng với cô, song lúc ông không vui đều như thế, mi mắt khẽ rũ xuống, ánh mắt không có tiêu cự.

Vì để không bị đuổi ra ngoài, Hà Vân rất ngoan ngoãn hỏi anh: "Hà tổng, em ngủ ở phòng nào? Hôm nay thật sự đặc biệt cảm ơn anh đã cứu em."

Cô vốn không có ý định chọc ghẹo anh, nhưng trông anh có chút buồn bã, khiến người ta cảm thấy đáng thương, cô đi qua, kiễng chân hôn lên má anh một cái, thành công khiến sắc mặt anh càng trở nên xấu đi.

Anh giương mắt, đại khái muốn hung dữ với cô.

"Ơn cứu mạng, không gì báo đáp, tiểu nữ lấy thân báo đáp được không?"

".

.

."

Hà Quân Tửu chán nản, chắc do uống quá nhiều rượu cho nên anh mới đưa người về đây.

Anh đi vào phòng ngủ, rất không có phong độ đóng sầm cửa lại, để một mình cô ở bên ngoài tự sinh tự diệt.

Hà Vân đứng yên tại chỗ, nhún vai, khóe môi cong lên, thầm nghĩ, không sao.

.

.

dù sao cũng vào nhà anh được rồi.

Cô hít mũi một cái, nói không sợ là nói dối.

Nhưng không quá sợ.

Năm cô bảy tuổi, ông lão đã cho cô học Taekwondo, đối phó với một tên lưu manh, cô vẫn rất tự tin.

Hơn nữa, ông lão còn đến cứu cô, không phải sao.

Nhìn ly rượu đỏ còn chưa uống hết trên quầy bar.

Còn mặc áo tắm chạy đến cứu cô cơ đấy.

Hà Vân cúi đầu cười, nước mắt rơi đầy trên giày.

Năm cô bảy tuổi, vừa được ông lão nhận nuôi.

Ban đêm giật mình sau cơn ác mộng, chiếc ghế cạnh đầu giường bị cô xem thành một người, cô sợ đến mức thét to.

Ông lão mặc áo tắm xông tới, cô nhào vào lòng ông, ôm ông khóc ròng: "Ba!!! Ba!!!"

Lúc ấy cô kêu rất to, không biết lỗ tai ông có bị cô làm điếc hay không.

Ông ôm cô rồi dỗ dành, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ sau lưng cô, "Tiểu Tuyết, đừng sợ."

Hà Vân của ngày hôm nay, cũng nhào vào lòng ông.

Cô nghĩ, cô thật sự tìm được ông lão rồi.

Rất tốt.

Chỉ là, ông không nhớ cô mà thôi.

Hà Quân Tửu hoàn toàn không muốn ra ngoài xem cô có ổn hay không, anh chỉ quên nói cho cô biết đồ dùng vệ sinh cá nhân ở đâu mà thôi.

Thấy cô cúi đầu rơi nước mắt, cứ đứng ở đó, cứ như bị anh vứt bỏ.

Trong lòng hơi đau xót, có cảm giác như thể thủy triều vỗ lên bãi đá ngầm, cọ rửa vô số khe hở trong đó.

Ngay tại lúc anh mở cửa đi ra, Hà Vân hít sâu một hơi rồi cúi đầu lau vội nước mắt.

"Sao anh lại đi ra?"

Cô cười nhìn anh, vành mắt đỏ hoe, ánh mắt như có sương mù bao phủ , lông mi còn vương nước mắt.

Hà Quân Tửu đơ người, anh chẳng có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át của cô, giống như có ngọn lửa đang cháy bùng lên, sẵn sàng lao về phía anh, thiêu cháy anh.

Anh dời mắt, giả vờ như không nhìn thấy cô khóc, sau đó vào phòng giữ đồ tìm một bộ đồ vệ sinh cá nhân dành để đi du lịch, thỉnh thoảng đi công tác anh sẽ mang theo, đặt trước mặt cô, "Cô ngủ ở chỗ kia."

Nhà anh không có phòng dành cho khách, nhưng ghế sofa phòng khách khá lớn, cô ngủ thoải mái.

Anh nên để Lisa đưa người đi mới đúng.

Cô nam quả nữ, thật sự anh không nên giữ cô lại.

Nhưng đã muộn rồi.

Anh lại nghĩ, cô dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, rốt cuộc là tại sao.

Còn anh hà cớ gì lại phá lệ đưa người về nhà?

Còn là một cô gái.

Tổng giám đốc Hà chưa từng đưa ai về nhà ngủ rơi vào trầm tư.

Có điều trước giờ đi ngủ anh lại nhận được tin nhắn quấy rối từ cô.

"Cảm ơn ông xã đã cứu em, mãi yêu ông xã, ông xã tốt nhất, ông xã xã xã xã!

Vợ tương lai của anh muốn lấy thân báo đáp, hôm nay cực yêu anh!"

".

.

."

Hà Quân Tửu tắt màn hình điện thoại.

Bắt đầu gọi ông xã rồi??

Anh nhắm mắt, khóe môi vểnh cao.


Nhấn để mở bình luận

Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh