Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 10: NGOÀI Ý


Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.


Rất nhanh thì đến ngày Nghi Loan vệ khảo hạch.


Sáng sớm, Diệp Cư Tiếu dẫn Diệp Hướng Ngu, Diệp Hướng Chinh đi từ đường, để bọn hắn thành tâm quỳ lạy ở trước bài vị của lịch đại tổ tiên của Diệp gia, khẩn cầu tổ tiên bảo hộ.


Diệp Tuy theo mẫu thân chờ ở ngoài từ đường, nhìn thấy Chu thị cũng dẫn nhi tức Tôn thị cùng một đám nô bộc đến đây, phô trương mười phần.


Nhắc tới, trong nhà có tử đệ tham gia khảo hạch Nghi Loan vệ, đích thật là chuyện khẩn yếu, nhưng Chu thị diễn xuất như vậy, khó tránh long trọng chút.


Tựa hồ Diệp Hướng Chinh đã tiến nhập Nghi Loan vệ vậy…


Diệp Tuy thấp mi, che lại tinh quang trong mắt, thoạt nhìn nhu thuận dịu ngoan, chỉ trốn ở phía sau phụ mẫu, đến nói cũng không nói lời nào.


Đại phòng và tam phòng tuy rằng bất hòa, lại thật không thể nói rõ có thù oán gì, Chu thị cùng Đào thị hai trục lý đây đó chào hỏi, duy trì khách khí mặt ngoài.


Đoàn người chỉ chờ nửa khắc đồng hồ, đại môn từ đường liền mở ra, lập tức Diệp Cư Tiếu ba người liền đi ra.


Thần sắc của Diệp Cư Tiếu có chút ngưng trọng, ngữ khí cũng rất nghiêm túc, nói với Diệp Hướng Ngu, Diệp Hướng Chinh: “Các ngươi đi khảo hạch lần này, định phải phát huy bản lĩnh thật tốt, không thể làm xấu uy danh của tổ tiên!”


Dứt lời, hắn còn cố ý nhìn nhiều Diệp Hướng Ngu một mắt. Không biết là ký thác kỳ vọng cao với hắn, hay là không thích với chuyện hắn làm.


Diệp Hướng Ngu, Diệp Hướng Chinh hai người gật đầu đáp ứng, đều là biểu một phen tâm chí, thỉnh tổ phụ yên tâm, vân vân.


Cuối cùng, Chu thị tiếp lời, nói rằng: “Ngu ca nhi, Chinh ca nhi các ngươi biểu hiện tốt một chút, tổ tiên chắc chắn phù hộ!”


Diệp An Thế cùng Đào thị không nói gì nói, chỉ là mỉm cười với Diệp Hướng Ngu, dáng tươi cười tràn đầy cổ vũ.


Trong lòng Diệp Tuy hơi có chút cảm thán, nhịn không được ngẩng đầu nhìn câu đối treo bên ngoài từ đường, chỉ thấy mặt trên dùng hậu phác đại triện viết:


Tùng Dương vọng tộc, lũy thế gia thanh.


Nghĩ tới việc kiếp trước, khóe môi nàng câu dẫn ra một tia mỉa mai, nói thầm: Tổ tiên phù hộ hay không nàng không biết, nhưng người làm ác khẳng định không có kết cục tốt!


Sau đó, Diệp Hướng Ngu, Diệp Hướng Chinh hai người ở trong chú mục của mọi người, một trước một sau lên ha chiếc xe ngựa, rất nhanh đi hướng Đông Sơn giáo trường.


Đông Sơn giáo trường ở kinh giao, chính là địa phương tổ chức khảo hạch Nghi Loan vệ lần này. Vì là chọn lựa ngự tiền thủ vệ, trận khảo hạch này cấm bất luận kẻ nào quan khán, coi như là đương triều thượng thư lệnh chi gia, cũng chỉ có thể kiên trì ở nhà đợi kết quả.


Nhìn thấy hai người lên xe ngựa, trong lòng Chu thị buông lỏng, khí độ có vẻ càng phát ra đẹp đẽ quý giá thong dong.


Nàng chủ động đến gần Đào thị, vừa cười vừa nói: “Tam đệ muội, kết quả khảo hạch có thể phải đến giờ Thân mới có. Không bằng tam đệ muội đến Lan Đình viện ngồi một chút đi, hai người trò chuyện thời gian qua cũng mau, ý ngươi thế nào?”


Nghe được Chu thị nói như vậy, Đào thị ngẩn người. Không nghe lầm chứ, đại tẩu mời nàng đi Lan Đình viện giết thời gian? Đây cũng quá kỳ quái.


Đào thị đang muốn cự tuyệt, đột nhiên phát giác quần áo của mình bị người nhẹ nhàng kéo lại, ngay sau đó liền nghe được Diệp Tuy nhỏ giọng nói rằng: “Mẫu thân đi đi, ta thật lâu chưa gặp qua Thân tỷ tỷ các nàng…”


Thân tỷ tỷ, là chỉ đích thứ nữ của Chu thị Diệp Thân, chỉ lớn hơn Diệp Tuy mấy tháng. Các nàng học ở Kinh Triệu khuê học, quá khứ luôn luôn liền có thể nhìn thấy.


Nhưng Diệp Tuy cùng Diệp Thân thường hầu như không có vãng lai, lần này nàng nói như vậy…


Có thể trong lòng a Ninh vẫn là muốn chơi cùng với bạn đồng lứa đi, như vậy đi Lan Đình viện làm khách cũng không sao, bản thân cẩn thận một chút cũng được.


Nghĩ như vậy, Đào thị liền đáp Chu thị: “Như vậy thì phiền phức đại tẩu.”


Nghe xong lời này, Chu thị thoáng cái cười lên: “Trục lý chúng ta không cần khách khí, bọn nhỏ đều lớn, sau này chúng ta phải vãng lai nhiều hơn mới phải.”


Giờ phút này đâu, ngay cả Tôn thị đều kinh ngạc nhìn về phía Chu thị: Bà bà bình thường không thích người của tam phòng nhất, lúc này là thế nào?


Bookwaves.com.vn

Chu thị không để ý đến phản ứng của nhi tức, trên mặt nàng thủy chung cười híp mắt, mời Đào thị cùng đi Lan Đình viện.


Diệp Tuy khéo léo đi theo bên người Đào thị, tự nhiên nhìn thấy dáng tươi cười không cầm được này của Chu thị.


Xem ra, tâm tình của đại bá nương rất tốt a. Vừa vặn, tâm tình của nàng cũng rất tốt. Như vậy, nhìn xem tâm tình của ai có thể cứ tốt đến cuối cùng.


Chính như Chu thị nói như vậy, có người xúm lại cười cười nói nói nói, thời gian liền trôi qua rất nhanh.


Trong chớp mắt, Đào thị cùng Diệp Tuy liền ở Lan Đình viện đợi một canh giờ, mắt thấy thời gian đã đến ngọ thiện, Đào thị nghĩ thầm cũng không sai biệt lắm phải cáo từ rồi. Nàng đang muốn mở miệng, thì nghe được một trận âm hưởng dồn dập.


Đồng thời liền nghe được nô tỳ gấp giọng bẩm: “Đại phu nhân, không xong, thiếu gia đã xảy ra chuyện!”


Trong lòng Đào thị cả kinh, đằng địa đứng lên, tay chân đều nhịn không được run. Thiếu gia đã xảy ra chuyện, thiếu gia nào? Không phải là Ngu nhi của nàng chứ?


Chu thị an an ổn ổn mà ngồi, gương mặt không có nửa điểm kinh hoàng, trong mắt còn có một tia ý mừng nhanh chóng lướt qua, lại giả bộ sốt ruột: “Kinh hoảng như vậy, còn thể thống gì! Mau nói tỉ mỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Diệp Tuy bắt được ý vui trong mắt Chu thị, trong lòng có chút nghiền ngẫm: Chu thị cao hứng như thế? Còn không biết xảy ra chuyện gì nữa!


Tỳ nữ “Phù phù” một tiếng quỳ xuống, hách đến cơ hồ sắp khóc, gián đoạn nói rằng: “Trên đường đến Đông Sơn giáo trường… Xe ngựa vô cớ lật nghiêng… Lục thiếu gia bị đè trúng, chân… chân gãy rồi.”


Chu thị phút chốc đứng lên, hai mắt nàng trợn tròn, lớn tiếng quát dẹp đường: “Nói rõ ràng! Là thiếu gia nào? !”


Lúc này nàng hoảng loạn đến lợi hại, tay chân cũng run, đứng cũng sắp không vững. Nàng nhất định nghe lầm rồi, nhất định là nghe lầm rồi! Thế nào lại là lục thiếu gia được? Rõ ràng… Rõ ràng Ngu ca nhi đứng hàng thứ thư!


Đầu của tỳ nữ đều sắp dán đất, lại một lần nữa trả lời: “Là lục thiếu gia, ngũ thiếu gia không có việc gì… Nhị quản gia đã để người đi nâng lục thiếu gia về…”


Bookwaves.com.vn

“Phanh” một tiếng, Chu thị ngã ngồi ở trên ghế, môi mấp máy, ngay cả lời đều nói không nên.


Gặp chuyện không may chính là lục thiếu gia, ngũ thiếu gia không có việc gì… Ngu ca nhi làm sao có thể không có việc gì? Chu thị vô ý thức nhìn về phía Đào thị, lại phát hiện đối phương đầy mặt kinh ngạc, hiển nhiên cũng không biết chuyện gì xảy ra.


Tiếp theo một cái chớp mắt, Chu thị giùng giằng đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài. Không phải, không phải như thế, nàng muốn chính mắt thấy được Chinh nhi, nhất định lầm rồi…


Nàng không thể tin tưởng, càng không thể tiếp thu, là bản thân nàng tìm người làm gãy chân của nhi tử mình!


Diệp Tuy thờ ơ lạnh nhạt nhìn cử động của Chu thị, trong lòng không có bao nhiêu phập phồng.


Nàng sao lại không biết dụng ý Chu thị nhiệt tình mời chứ? Không hề nghi ngờ, Chu thị khẳng định biết sẽ xảy ra chuyện, là muốn chính mắt thấy được mẫu thân bi thống và nước mắt!


Chỉ có như vậy, Chu thị mới có thể cảm thấy khoái ý to lớn trong đáy lòng.


Rất đáng tiếc, Chu thị không thể như nguyện…


Trái lại Diệp Tuy kết kết thật thật nhìn một hồi trò hay. Nàng thúc đẩy mẫu thân đến Lan Đình viện, cũng là muốn chính mắt thấy được Chu thị bi thống.


Nàng không thể không thừa nhận: Đây thực sự quá thống khoái, nàng thậm chí muốn cười to ba tiếng!


Nàng cứ lạnh lùng như vậy nhìn bóng lưng của Chu th, trong mắt không có chút đồng tình nào, trái lại có một loại ngoan lệ đáng sợ.


Đây hết thảy, ở trong kế hoạch của Chu thị, đáng lẽ nên xuất hiện ở trên người ca ca, nhưng người té gãy chân, lại là Diệp Hướng Chinh, là nhi tử của Chu thị bị những thứ này!


Nếu như… Chu thị không quá hung ác, chỉ cần lòng của nàng có một chút không đành lòng, có một chút lương thiện, nhi tử của nàng cũng sẽ không té gãy chân.


Chu thị làm tuyệt quá, nàng có hôm nay, là nàng gieo gió gặt bão, là nàng tự làm tự chịu!


Mà Diệp Tuy, chỉ bất quá tương kế tựu kế mà thôi.


##### chớp mắt đã phát tài thập chương. Ha ha, thứ sáu a, chúc mọi người cuối tuần vui sướng ~



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân