Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 12: HẬN THẦM


Dịch giả: Luna Wong – không hiểu sao hôm nay tâm trạng phơi phới, nên quyết định lại bão một chương


Trần Diệu Thủ năm mới bị Trường Hưng hầu Chu Thành Bích đại ân huệ, này đây rất nhanh liền đi tới Diệp gia.


Sau khi một phen chẩn đoán tỉ mỉ, Trần Diệu Thủ thở dài một cái, hơi do dự nói rằng: “Chân của lục thiếu gia có thể bảo trụ. Chỉ là đầu gối bị xe ngựa vừa vặn đè phải, thực sự thụ thương quá nặng, sợ rằng…”


Sắc mặt của Chu thị trắng nhợt, cố tự trấn định nói: “Thỉnh Trần lão không ngại nói thẳng, Chinh mà hắn… Hắn sẽ làm sao?”


Trần Diệu Thủ trầm mặc chỉ chốc lát, vẫn là mịt mờ nói rằng: “Sợ rằng sau khi khỏi, bước đi sẽ có chút khác biệt với thường nhân. Đương nhiên, cũng có thể là y thuật của lão phu chưa tới nhà(chưa tinh thông)… Nói chung dụng tâm điều dưỡng tốt trước rồi hãy nói.”


Thân thể của Chu thị nhịn không được lắc lư hai cái, hầu như cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen. Bước đi có chút khác biệt với thường nhân, đây là nói Chinh nhi sẽ biến thành người què sao? Không, không thể!


Nàng nhìn Diệp Hướng Chinh vì đau đớn mà đã hôn mê, cảm thấy đây hết thảy đều khó có thể tiếp thu. Chinh nhi của nàng mới mười sáu tuổi, còn dự định tiến nhập Nghi Loan vệ, sao lại biến thành như vậy? Vậy sau này Chinh nhi làm sao bây giờ?


Trần Diệu Thủ thấy bộ dáng như vậy của nàng, cũng không tiện nói thêm gì nữa, lưu lại một chút thuốc trị thương và đơn thuốc, liền cáo từ rời đi.


Trong lòng Chu thị thảm thiết cực đại, nhưng cũng biết Trần Diệu Thủ là người không thể xem thường, phân phó hạ nhân bị lễ trọng, cung kính tiễn hắn xuất phủ.


Trần Diệu Thủ vừa đi, Chu thị cũng nâng không được cái giá của đại phu nhân nữa, nàng vô lực ngã ngồi ở trên ghế, viền mắt một mảnh đỏ bừng.


Khi Diệp Hướng Chinh tỉnh lại, liền cảm thấy đùi phải một trận toàn tâm đau đớn, hắn kêu rên một tiếng, đang muốn gọi hạ nhân, lại thấy được Chu thị ngồi ở trước giường, nhất thời bị sợ hết hồn.


“Mẫu thân, người… Người làm sao vậy?” Diệp Hướng Chinh cố nén đau đớn, hỏi như vậy.


Mẫu thân cũng không nhúc nhích, mặt âm trầm, nhãn thần sâu thẳm đáng sợ, thoạt nhìn thật là dọa người.


Chu thị lúc này đã thoáng khôi phục lãnh tĩnh, nàng suy nghĩ sự tình một lần lại một lần, thế nào đều không thể tiếp thu là nhi tử của bản thân biến thành người què, chỉ có thể lừa mình dối người thầm nghĩ: Tại sao Chinh mà phải thay xe ngựa? Nếu như Chinh nhi không đổi xe ngựa là được…


Sau cùng nàng nghĩ tới con hát ở Sướng Âm các. Nếu như không phải là bởi vì con hát kia, Chinh mà làm sao sẽ biến thành như vậy?Chờ thấy được Diệp Hướng Chinh tỉnh lại, nàng liền đầy bụng oán hận hỏi lên: “Chinh nhi, con hát kia rốt cuộc nói cái gì? Để ngươi cùng Ngu ca nhi đổi xe ngựa?”


Bookwaves.com.vn

Diệp Hướng Chinh ngẩn người, thẳng đến lúc này, hắn mới ý thức tới bản thân đã xảy ra chuyện gì. Từ trong nhà xuất phát đi Đông Sơn giáo trường, không lâu thì đổi xe ngựa, sau đó xe ngựa lật nghiêng, hắn bị đè ở phía dưới…


Hắn bỗng dưng trợn to mắt, trên trán mồ hôi lạnh sấm sấm, kinh hoảng nói: “Ta bị thương… Vậy khảo hạch của Nghi Loan vệ thì sao? Khảo hạch của Nghi Loan vệ làm sao bây giờ?”


Chu thị không trả lời, nàng không đành lòng nói với nhi tử Nghi Loan vệ là chuyện không thể nào, thậm chí sau này hắn bước đi đều có vấn đề… Nàng làm sao nói ra được?


Vì vậy nàng tránh vấn đề này, lại một lần nữa hỏi: “Ngươi bị thương, cũng là bởi vì con hát kia nói! Nói cho ta biết, vì sao ngươi phải đổi xe ngựa?”


Diệp Hướng Chinh không phải hài đồng ba tuổi, ít nhiều cũng nghĩ đến bản thân không có duyên với Nghi Loan vệ, lập tức cảm thấy đùi phải đau hơn, yên yên nói: “Mẫu thân, Âm Niểu nói, giám khảo Nghi Loan vệ thích khiêm tốn mộc mạc, ghét hoa lệ đường hoàng nhất, xe ngựa người chuẩn bị cho ta quá hoa lệ, ta liền thay đổi.”


Hắn là thật muốn tiến vào Nghi Loan vệ, nếu võ công bản lĩnh so ra kém ngũ đường huynh, như vậy thì không thể làm gì khác hơn là ở những phương diện khác giành được chiếm được hảo cảm của giám khảo. Thuận tiện… để giám khảo chán ghét ngũ đường huynh cũng tốt.


Lúc đổi ngựa, hắn nơi nào sẽ nghĩ đến sẽ xảy ra ngoài ý muốn? Lúc này cách nghĩ của hắn và Chu thị như nhau: Nếu như không có đổi xe ngựa là được!


Nhưng là, trên đời này nào có nếu như? Chu thị nghe xong lời của hắn, đầu tiên là khó có thể tin, tiếp tới giận tím mặt: “Xe ngựa đến giáo trường thì dừng lại, giám khảo nào sẽ nhìn thấy xe ngựa của ngươi? Huống hồ có thể đi vào Nghi Loan vệ, đều là con em quyền quý, xe ngựa nhà ai không hoa lệ? Con hát kia đang có ý định hãm hại ngươi!”


Chu thị đau lòng lại xuất khí, nhi tử của nàng làm sao sẽ ngu xuẩn như thế? Dĩ nhiên sẽ tin những lời này? Rất rõ ràng, con hát kia chính là đang hại hắn!


Sắc mặt của Diệp Hướng Chinh siếp thay đổi, vô ý thức lắc đầu nói rằng: “Sẽ không, Âm Niểu sẽ không hại ta. Nàng thích ta vậy, toàn tâm toàn ý chờ ta nạp nàng vào phủ, nàng sẽ không…”


Chu thị hừ lạnh một tiếng, không chút do dự cắt đứt lời của hắn: “Sẽ không? Đến lúc này còn có cái gì sẽ không? Hiện tại người bị thương là ngươi, đi tham gia khảo hạch Nghi Loan vệ là Ngu ca nhi!”


Diệp Hướng Chinh nghĩ tới các loại nhu tình của Âm Niểu, còn muốn nói gì, đã thấy Tùng ma ma vội vã đi đến, làm như có chuyện gì quan trọng bẩm báo.


Trước Tùng ma ma còn phải ghé vào bên tai Chu thị nhỏ giọng nói, khi nhìn thấy Chu thị rõ ràng bất duyệt xong, vẫn là da đầu cứng rắn bẩm: “Đại phu nhân, ngũ thiếu gia vừa trở về, nói là… Nói là biểu hiện xuất sắc, tại chỗ được giám khảo Nghi Loan vệ chọn trúng.”


Bookwaves.com.vn

Bầu không khí thoáng cái đông lạnh, thần sắc của Chu thị cùng Diệp Hướng Chinh đều trở nên cực khó coi, oán hận trong mắt thế nào đều không che giấu được.


Có thể, trên đời khó chịu nhất không phải là mình bất hạnh, mà là lúc bản thân bất hạnh, phát hiện người khác lại may mắn đến cực điểm.


Hai mẫu tử Chu thị, làm sao có thể không ghen ghét?


Lúc này bầu không khí của tam phòng lại hết sức nhiệt liệt, tất cả mọi người đang cao hứng vì Diệp Hướng Ngu thi đậu Nghi Loan vệ, nhất quán nghiêm túc Diệp An Thế nở nụ cười, Đào thị thậm chí mừng đến chảy nước mắt.


Diệp Tuy cũng là mặt tươi cười, nhưng so với bọn họ, tính là bình tĩnh hơn nhiều. Nàng đến gần Diệp Hướng Ngu, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng ca ca! Ta biết ca ca nhất định có thể vào Nghi Loan vệ, ca ca thật lợi hại!”


Nàng thật nghĩ như vậy, lấy bản lĩnh của ca ca, chỉ cần có thể thuận lợi tham gia khảo hạch Nghi Loan vệ, thì nhất định có thể vào!


Đời trước ca ca bởi vì nàng bỏ qua khảo hạch của Nghi Loan vệ, đời này nàng âm thầm mưu tính, để ca ca có thể bình yên đến giáo trường. Nghi Loan vệ đời trước nàng thiếu ca ca, đời này rốt cục có thể ôm về trong tay ca ca.


Kích động trong lòng Diệp Hướng Ngu chưa bình phục lại, liền “Ha ha” cười nói: “Đây còn nhờ a Ninh mỗi ngày quấn quít lấy ta hỏi mãi a…”


Nếu như không phải mỗi ngày a Ninh hỏi hắn tài dùng binh, hắn cũng sẽ không cố ý sửa sang lại thứ bản thân đã nghĩ đã được, cũng sẽ không nghĩ đến khắc sâu như vậy.


Ai có thể nghĩ tới, lúc này đây khảo hạch của Nghi Loan vệ ngoại trừ võ nghệ ra, còn thi vũ lược chứ? Diệp Hướng Ngu nghĩ đến hình dạng mặt mày của những tử đệ như trong giáo trường xanh xao, trong lòng ít nhiều có chút may mắn.


Lập tức, nụ cười của hắn ẩn xuống tới, hắn nhớ lại một việc, liền hỏi: “Lục đệ thế nào? Đại phu chẩn đoán xong nói như thế nào?”


Lúc đó tình huống quá hỗn loạn, đợi hắn nhảy xuống xe ngựa, những người lật xe kia đã đi rồi. Hắn cùng với xa phu, hộ viện hợp lực tương cứu lục đệ ra, vì mau chóng đưa lục đệ về trong phủ, hắn ngồi trên chiếc xe ngựa bị lật nghiêng kia tiếp tục chạy tới giáo trường. Đến bây giờ, lục đệ thế nào?


Tam phòng không có ai biết thương thế của Diệp Hướng Chinh thế nào. Lúc đó Đào thị căn bản cũng không dám dừng lại ở đại phòng nữa, hiện tại Diệp Hướng Ngu vào Nghi Loan vệ, thì càng không tiện đi hỏi thăm chuyện này.


Thương thế của Chinh ca nhi bọn họ cũng không giúp được cái gì, nếu đi hỏi đại phòng, nói không chừng sẽ bị cho rằng là tam phòng đang lấy le nữa.


Cuối cùng vẫn là Diệp An Thế mở miệng nói: “Trần Diệu Thủ đến chẩn đoán, chắc sẽ không sao. Các ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, Ngu nhi nghĩ ngơi và hồi phục một phen cho tốt, chuẩn bị sẵn sàng tiến Nghi Loan vệ là được.”


Mọi người gật đầu xác nhận, đều dự định bình tĩnh ứng đối. Không nghĩ tới, ngày thứ hai trong cung lại tới tin tức.



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân