Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 13: TỶ TỶ


Dịch giả: Luna Wong – tuy nói cuối tuần mọi người đi chơi nên lượt view của Bookwaves giảm đi, nhưng không hiểu sao nhìn bản đồ xong tâm trạng của mình chỉ tăng không giảm. Bởi thế mình quyết định lại up thêm một chương


Lúc đó, Diệp Tuy vừa lúc ở Ánh Tú viện thỉnh an mẫu thân, nghe được trong cung có nội thị tới, không khỏi ngây ngẩn cả người.


Trong cung… Đúng rồi, trong cung! Tỷ tỷ hôm nay vẫn là Thuần tần trong cung, nội thị nhất định là tỷ tỷ phái tới, nhất định thế!


Nàng liệu không sai, nội thị đích thật là phụng ý của Thuần tần Diệp thị, đến đây tặng ban thưởng cho Diệp gia, đồng thời truyền một khẩu tín.


Nguyên lai, chuyện Diệp Hướng Ngu trúng cử Nghi Loan vệ, đã truyền đến trong cung. Vì hắn biểu hiện quá xuất sắc, đến hoàng thượng đều có nghe thấy, còn riêng ân chuẩn Thuần tần gặp người nhà mẹ đẻ một mặt.


“Nô tài dẫn ý của nương nương tới, thỉnh phu nhân ba ngày sau tiên cung một chuyến, đến lúc đó thị vệ cung môn cục sẽ để cho đi vào.” Nội thị trung niên mặt trắng không râu cười híp mắt nói rằng, nhìn tướng mặt tương đương đôn hậu.


Đào thị tự nhiên cũng cười híp mắt đáp ứng, bên cạnh Hải ma ma lại tri cơ dâng một túi ngân lượng. Nội thị trung niên thuận thế nhét ngân lượng vào trong tay áo, động tác nhanh đến cơ hồ nhìn không thấy, có thể thấy được bình thường lái xe nhẹ đi đường quen.


Lập tức tiếu ý của hắn sâu hơn, nói với Đào thị một chút : “Phu nhân khách khí, như vậy nô tài liền hồi cung hướng nương nương phục mệnh trước.”


Diệp Tuy càng cảm thấy hắn quen mặt, luôn cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được.


Thẳng đến nội thị này xoay người ly khai, Diệp Tuy nhìn thấy dáng dấp đi bộ đồng thủ đồng cước của hắn, ký ức thoáng cái liền rõ ràng ——


Tướng mạo đôn hậu, đồng thủ đồng cước, đây là đại hoạn quan Cừu Ân sau này ở bên cạnh hoàng thượng biên hồng đến phát tử!


Sau khi đốc Đề Sự xưởng Uông Ấn bỏ mình, Cừu Ân liền xông ra, một đường lên như diều gặp gió, ngắn ngủi mấy năm là thành thủ lĩnh nội thị tỉnh, lại kiêm lĩnh chức phó tướng quân của Nghi Loan vệ.


Hoạn quan lĩnh binh, đây là tôn vinh bực nào! Đại An triều lập quốc hơn một trăm năm mươi năm, cũng chỉ có hai người mà thôi. Ngoại trừ Cừu Ân, cũng chỉ có Uông đốc chủ năm đó.


Uông đốc chủ từng là Vệ đại tướng quân Nhạn Tây, tất nhiên là thế thịnh hơn Cừu Ân nhiều lắm, đáng tiếc Uông đốc chủ tuổi còn trẻ đã chết, Cừu Ân lại vinh hiển sống quãng đời còn lại. Từ điểm đó mà nói, vận may của Cừu Ân nhiều hơn Uông Ấn.


Nhưng Diệp Tuy không biết, nguyên lai Vĩnh Chiêu năm thứ mười tám, Cừu Ân vẫn chỉ là một nội yết giả tòng bát phẩm hạ, còn từng nghe lệnh tỷ tỷ.


Trong đầu nàng thật nhanh tự định giá, sau một khắc liền mở miệng nói: “Thỉnh nội thị đại nhân chờ một chút!”


Bookwaves.com.vn

Lời này của nàng vừa rơi xuống, không chỉ có để Cừu Ân dừng bước, còn để Đào thị kinh ngạc không thôi: A Ninh đang gọi vị nội thị này, là muốn làm cái gì?


Cừu Ân xoay người, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Diệp Tuy, vẫn là cười híp mắt nói rằng: “Cô nương gọi nô tài, chẳng biết có gì phân phó?”


Diệp Tuy tiến lên một bước, cắn cắn môi, phảng phất có chút xấu hổ nói rằng: “Ta… Ta muốn hỏi thử xem tỷ tỷ đều tốt chứ? Làm phiền người đi một chuyến, ta… Ta vậy có mấy cân diệm khê trà, không bằng tặng cho đại nhân người…”


Diệm khê trà không tính là trà quá ngon, lại là thứ thủ lĩnh nội thị Cừu Ân thích nhất. Đời trước, đại đạo của Đại An các người chen chúc đi diệm khê hái trà thật đúng là không ít, đến Nam Bình Cố gia đều có không ít tử đệ cố ý thu thập lá trà này, chính là vì lấy lòng Cừu Ân, nàng làm sao có thể không ấn tượng được chứ?


Mâu quang của Cừu Ân lóe lóe, trên mặt lại không có biến hóa chút nào, vẫn là cười nói: “Thuần tần nương nương hết thảy đều tốt. Cô nương có lòng, chỉ là nô tài có công sự trong người, thực sự không thích hợp ở lâu, diệm khê trà nô tài liền tâm lĩnh.”


Dứt lời, hắn thật sâu nhìn Diệp Tuy một mắt, lại một lần nữa cùng Đào thị nói lời từ biệt rời đi, lúc này đây không dừng bước nữa.


Diệp Tuy nhìn hắn rời đi, thần sắc có vẻ thập phần thất vọng, lại không nói thêm gì. Thẳng đến thân ảnh của Cừu Ân biến mất không thấy, nàng mới nhợt nhạt nở nụ cười.


Vừa lúc, trên tay nàng cũng không có diệm khê trà. Mới vừa rồi nói như vậy, chỉ là vì lưu lại ấn tượng cho Cừu Ân mà thôi. Bất quá, lúc này mấy cân diệm khê trà còn chưa khó mua, luôn có thể đưa đến trong tay Cừu Ân…


Nàng không biết đời này Cừu Ân có còn như số phận đời trước hay không, nhưng mấy cân diệm khê trà, liền mới có thể kéo được một phần thế lực, sau này dù là chuyện có biến hóa, cũng không coi là mạo hiểm gì.


Nhìn thấy nàng cười như thế, Đào thị liền biết nàng đang suy nghĩ chủ ý gì quỷ quái, nhịn không được trách nói: “A Ninh, trong nhà nào có diệm khê trà? Ngươi mới vừa rồi gọi nội thị, thực sự mãng chàng!”


Diệp Tuy chỉ là ngây thơ cười, giả ngu tác lăng không trả lời, cố ý hì hì che giấu việc này.


Ngược lại không phải là Đào thị dễ dàng hồ lộng như vậy, chỉ là Đào thị thấy được trong cung ban thưởng, liền nghĩ tới trưởng nữ Diệp Tự trong thâm cung, tâm thần hốt hoảng.


Đào thị đưa tay khẽ vuốt ve gấm vóc ban thưởng, thanh âm hơi có chút chìm: “Rất nhanh thì có thể đi vào cung nhìn thấy Tự nhi, đều gần một năm không gặp a…”


Thần sắc của nàng vừa thương xót vừa vui, còn có một loại hối hận khó có thể hình dung, viền mắt tràn đầy nước mắt, nhưng thủy chung không nhiễu xuống.


Diệp Tuy đã an tĩnh lại, nhịn không được xề gần mẫu thân, nhẹ giọng khuyên lơn: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ rất tốt, sau này sẽ rất tốt…”


Bookwaves.com.vn

Mặc dù nàng nói như vậy, trong mắt cũng chứa bi thương, tâm cũng từng chút trầm xuống.


Tỷ tỷ… Chưa kịp hai mươi tuổi liền đã qua đời. Thời điểm tỷ tỷ chết, vừa mới sinh hài nhi, thậm chí chưa kịp thấy hài nhi của mình một mắt, đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.


Đây là đau xót và tiếc nuối vĩnh viễn, bất kể là đối với tỷ tỷ mà nói, hay là đối với hài nhi của tỷ tỷ mà nói. —— dù là sau này tỷ tỷ được truy phong làm Ý Đức thái hậu, cũng bù đắp không được.


Dù cho nàng từng miêu tả qua hình dạng của tỷ tỷ vô số lần, đế vương tài hiền minh mà trẻ tuổi vẫn là hỏi vô số lần: “Di mẫu, mẫu thân hình dạng thế nào? Có phải nàng rất mỹ lệ hay không? Tính tình có phải rất ôn nhu hay không?”


Mỗi một lần, nàng đều gật đầu, lại luôn nhịn không được nội tâm chua xót khổ sở, mỗi khi đều là nước mắt giàn giụa.


Tỷ tỷ vì tam phòng bọn họ, mười lăm tuổi đã tiến cung. Sinh tiền ở trong cung thận trọng, tuy là sau khi chết tẫn hưởng tôn vinh, nhưng khi còn sống, tỷ tỷ thật sự là tràng bi kịch.


Rất nhanh, Diệp Tuy liền tĩnh táo lại. Nếu nàng đã trở về, tuyệt sẽ không để cho những bi kịch này phát sinh nữa. May là, may là bây giờ còn là Vĩnh Chiêu năm thứ mười tám, trọng yếu hơn là, bây giờ còn chưa tới trung thu!


Lúc này, cách lúc tỷ tỷ bị phát hiện có thai còn tầm nửa tháng, cách… Cố gia tới cửa cầu hôn vẫn chưa tới ba tháng!


Nghĩ đến Cố gia, trong lòng Diệp Tuy có lệ khí chợt lóe lên, nhưng nghĩ lại nghĩ đến hài tử trong bụng tỷ tỷ, trong lòng liền mềm mại không ngớt. Hài tử này của tỷ tỷ, nàng nhất định phải bảo trụ, bảo trụ… Thái Ninh đế sau này!


Người của Cố gia xa ở Nam Bình, sau Thượng Hà kéo một chút, còn có chừng mười ngày thì đến trung thu, tỷ tỷ phát hiện có thai gần ngay trước mắt. Nàng phải nghĩ biện pháp, bang trợ tỷ tỷ vượt qua nguy cơ này mới được!


Vì tỷ tỷ, ngoại sinh vì chưa xuất thế của nàng, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp!

Lâu dài, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Còn kịp, hết thảy đều còn kịp. Nếu nàng có thể thuận lợi để ca ca tiến nhập Nghi Loan vệ, liền nhất định có thể bảo trụ tỷ tỷ bình an, nhất định có thể!


Ba ngày sau, đến ngày có thể tiến cung, Đào thị sớm hầu ở ngay bên ngoài cửa cung, phía sau của nàng, còn theo Diệp Tuy cúi đầu bộ dạng phục tùng.



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân