Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 14: TIẾN CUNG


Dịch giả: Luna Wong


Kinh qua thủ vệ của cung môn cục xác định, đoàn người Đào thị thuận lợi tiến cung, sau đó theo hai tiểu nội thị đi Khánh Xương cung.


Dọc theo đường đi, Diệp Tuy không dấu vết quan sát nhìn thấy tất cả, phát hiện cung điện như trước nguy nga, ở giữa ngự đạo vẫn là thẳng tắp rộng rãi, thị vệ tuần thú đồng dạng cẩn thận cảnh giác, to lớn uy nghiêm kinh sợ đập vào mặt…


Cùng kiếp trước nàng thấy cũng không có bất đồng quá lớn.


Chỉ cần Đại An triều tồn tại, cung thành liền sẽ không có thay đổi gì. Mỗi một năm lặp lại, một một ngày lặp lại, cung điện vẫn như cũ là cung điện này, chỉ là người ở bên trong thay đổi. Diệp Tuy chẳng biết Khánh Xương cung thay đổi mấy chủ nhân, nhưng hôm nay ở bên trong, là tỷ tỷ.


Sau khi lướt qua trọng trọng điện các, các nàng rốt cục đi tới Xương Khánh cung, không muốn lại cửa cung bị lạnh nhạt.


Ở tiểu nội thị cao giọng báo xong, một cung nữ phấn y canh giữ ở cửa liền bứt lên cười nhạt, đuôi lông mày treo thật cao, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, ngoài miệng cũng không cam không nguyên nói rằng: “Vào đi.”


So sánh với nàng, thái độ của cung nữ lục y tuyệt nhiên bất đồng. Nàng kính cẩn chào đón, cười khanh khách nói rằng: “Phu nhân mau mời tiến vào, nương nương ở trong điện chờ một lúc lâu, một mực quải niệm phu nhân đó.”


Cung nữ phấn y kia vẫn đang treo cao đầu lông mày, còn khinh thường bĩu môi.


Sắc mặt của Đào thị đổi đổi, lại không nói thêm gì, chỉ nhìn cung nữ lục y gật đầu.


Cung nữ lục y mặt mày cong cong, vừa dẫn các nàng đi vào bên trong, vừa giải thích rõ: “Người vừa nãy là cung nữ bên người Trinh tần Ngưng Hoa điện, bình thời ngang ngược kiêu ngạo chút, xin phu nhân và cô nương chớ để ở trong lòng.”


Diệp Tuy bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình cũng không tệ lắm. Nàng thường thấy các loại nhân tinh trong cung, những người này dù cho ngầm hận không thể sinh đạm kỳ nhục, nét mặt lại cười đến thân mật nhiệt tình, người nào sẽ cho người nhìn ra suy nghĩ trong lòng?


Liếc thấy thấy một cung nữ như thế, cái gì rõ ràng đều viết ở trên mặt, thực sự là… Dại dột có chút thú vị. Người như vậy ở trong cung sống không được bao lâu, chỉ sợ tiếp theo khi nhìn thấy, nói vậy đã thành phân bồi bổ cho ngự hoa viên rồi.


Nàng hà tất cùng người như vậy tính toán? Chỉ là tỷ tỷ thường xuyên đối diện với những người này, có chút chướng mắt…


Nhưng nàng không thể nhớ lại nữa, Lâm Hoa điện ở ngay phía trước. Thân ảnh yểu điệu đứng ở trước cửa điện kiển chân trông ngóng, không phải tỷ tỷ còn có thể là ai?


Ký ức của nàng đối với tỷ tỷ, còn dừng lại ở trước khi tỷ tỷ tiến cung. Tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng bốn tuổi, tính tình cũng trầm ổn hơn nàng nhiều lắm, cũng kiên quyết hơn nhiều.


Mỗi khi nàng nghịch ngợm phạm sai lầm, tỷ tỷ sẽ luôn bất đắc dĩ nói rằng: “A Ninh, như ngươi vậy sau này làm sao bây giờ nha!”


Bookwaves.com.vn

Lúc nói lời này, giọng của tỷ tỷ tựa như một lão mụ tử quan tâm, nhưng mỗi lần cũng sẽ tinh tế căn dặn nàng chuyện nào không thể làm, chuyện nào nên làm thế nào, thẳng đến tỷ tỷ vào cung, còn thường thường viết thư tha thiết giáo dục…


Lúc nàng nhận được thư của tỷ tỷ, mặc dù cũng làm theo, trong lòng cũng không phải tình nguyện như vậy. Đợi cho nàng cam tâm tình nguyện nghe lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ lại từ lâu không ở nhân thế.


Không nghĩ tới, nàng còn có thể gặp lại tỷ tỷ!


Diệp Tự nhìn thấy mẫu thân và bào muội hồi lâu đều chưa từng thấy qua, trong lòng kích động không thôi. Rõ ràng trong lòng vui mừng đến cực điểm, lại có một loại lòng chua xót không nói ra được.


Sau cùng, vẫn là An Nghi cô cô bên người Diệp Tự tiến lên nhắc nhở, Diệp Tự mới đứng vững tâm thần, vừa cười vừa nói: “Mẫu thân và a Ninh mau vào đi, chúng ta nói một chút.”


Trong Lâm Hoa điện bài biện rất phù hợp với tính tình và thân phận của tỷ tỷ, bên trong không có bao nhiêu thứ hoa lệ, cũng không có vẻ keo kiệt. Tương phản, bên trong mỗi món khác đều có một loại cảm giác trầm ổn đại khí.


Lúc này, Diệp Tự đã biết chuyện trước cửa cung, liền hổ thẹn nói rằng: “Mẫu thân, a Ninh, vừa rồi để các ngươi chịu ủy khuất, là ta không phải…”


Hai mắt của Đào thị đỏ bừng, lại vừa cười vừa nói: “Chúng ta đâu chịu ủy khuất? Trái lại Tự nhi, ngươi ở trong cung thật sự không đổi, mấy năm nay khổ cực ngươi.”


Đào thị cũng không muốn làm tình trạng khổ như thế, nhưng nàng nhịn không được lòng tràn đầy đông tích. Trước đây nữ nhi tiến cung, nàng không tán thành. Nhưng thì quá cảnh thiên, nếu nữ nhi đã vào cung, nàng cũng chỉ có thể hy vọng nữ nhi sống tốt chút.


Sau khi nữ nhi cập kê thì vào cung, vì Diệp gia thế đại trâm anh, vừa vào cung liền được phong làm Thuần tần. Thế nhưng bốn năm trôi qua, phân vị của nữ nhi vẫn chưa từng tấn, cũng chưa từng mang thai. Nàng biết ngày của nữ nhi sẽ không khá giả, nhưng hôm nay nhìn thấy sắc mặt của một cung nữ thủ vệ như vậy, có thể nghĩ, nữ nhi ở trong cung sống có bao nhiêu gian nan.


Diệp Tự ngẩn người, nhịn không được thất tiếu ra tiếng, mới trả lời: “Mẫu thân, người quá lo lắng. Nữ nhi cùng Trinh tần sớm vài ngày có chút hiểu lầm nhỏ, mới như vậy. Nữ nhi hết thảy đều tốt, mẫu thân yên tâm đi.”


Bookwaves.com.vn

Diệp Tuy nhìn thấy mặt mày tỷ tỷ ôn nhuận giãn ra, liền biết tỷ tỷ nói tình hình thực tế. Sợ tỷ tỷ giống như nàng, căn bản cũng không nguyện ý tính toán với những người này.


Bất quá, Trinh tần này nàng thật đúng là không có ấn tượng gì. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là nghi ngờ hỏi: “Tỷ tỷ, Trinh tần này là ai thế?”


“Nàng là tôn nữ của Thái Thường khanh Tạ Lộc Niên, tính tình ngang ngược kiêu ngạo chút, người cũng không xấu.” Diệp Tự trả lời như vậy, trên mặt dẫn theo chút tiếu ý.


Đích xác, Trinh tần không xấu, chỉ là ngu xuẩn chút.


Nghe xong lời này, trong lòng Diệp Tuy hiểu rõ. Nguyên lai là tôn nữ của Thái Thường khanh, trách không được. Thái Thường khanh là một trong tiểu cửu khanh của Đại An, thảo nào cung nữ trước mặt Trinh tần sẽ hành sự như vậy.


Sau một khắc, sắc mặt của Diệp Tuy đổi đổi. Tôn nữ của Tạ Lộc Niên… Nàng nghĩ tới, Tạ Lộc Niên thật có một tôn nữ ở Khánh Xương cung, bất quá nàng nhớ kỹ là Lương Quý tần, mà không phải Trinh tần.


Sau khi tỷ tỷ qua đời, có cung nữ tố giác là Lương Quý tần cùng ở Khánh Xương cung hạ độc thủ. Hoàng thượng tức giận không ngớt, tước phân vị của Lương Quý tần biếm lãnh cung, sau này còn hỏi tội Tạ gia, Thái Thường khanh Tạ Lộc Niên vì vậy mà trí sĩ…


Đương nhiên, sau này Diệp Tuy đã biết chân tướng. Lương Quý tần Tạ thị chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, hạ độc thủ với tỷ tỷ là người khác.


Hiện tại xem ra, Trinh tần chính là Lương Quý tần về sau không thể nghi ngờ, dù sao phi tần hành sự ngu xuẩn, trong cung cũng không nhiều.


Suy nghĩ minh bạch điểm này, Diệp Tuy liền cười nói: “Tỷ tỷ nói đúng, hà tất cùng người như vậy tính toán? Bất quá tỷ tỷ cũng không cần ủy khuất nhường nhịn, hiện tại ca ca vào Nghi Loan vệ, sau này có thể làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.”


Nói đến Nghi Loan vệ, bầu không khí của Lâm Hoa điện liền nhiệt liệt lên, chút chua xót của mọi người lúc trước cũng dần dần tiêu tán.


Diệp Tuy nhìn tỷ tỷ hăng hái lên cao, trong lòng cũng vui vẻ lên. Chỉ là, ánh mắt của nàng luôn nhịn không được rơi vào trên bụng của tỷ tỷ.


Lúc này, tỷ tỷ phải có mang thai rồi đi?


##### sách mới phát, xin mọi người ủng hộ nhiều hơn!



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân