Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 18: KHUÊ HỌC


Dịch giả: Luna Wong


Diệp Tuy còn chưa kịp ly khai, có mấy người cô nương đi tới bên cạnh Diệp Thân.


Mắt chứa mỉa mai khác với Diệp Thân, nhưng mấy cô nương đứng ở bên người nàng liền trực tiếp hơn nhiều. Một cô nương đạm hoàng y sam trong đó cười nhạo vài tiếng, giống như tò mò nói: “Tĩnh Vân, khảo hạch lần trước xếp thứ bao nhiêu? Ta đã sắp quên rồi a.”


Cô nương được gọi “Tĩnh vân”, đánh giá Diệp Tuy, che miệng cười hì hì.


Từ đầu tới đuôi, các nàng đều không có nói qua bất kỳ lời khinh bỉ nào, nhưng ý tứ lại biểu hiện mười phần mười.


Diệp Thân đã thấy cử động các nàng, cau mày, như cũ không nói gì.


Dường như Diệp Tuy phảng phất không rõ ý của các nàng, còn đi lên trước, thần sắc bay lượn chào hỏi: “A Ninh gặp qua đường tỷ.”


Nàng vốn có thập phần dung sắc, hôm nay mặc nhu quần đại hồng, phi bạch trên cánh tay mặc dù là nguyệt sắc, lại tú chuế tùng tùng hỏa diễm, hôm nay nàng cười đến tươi đẹp như vậy, cả người thoạt nhìn nhiệt liệt đường hoàng, thật là đẹp không thể tả, hầu như để người dời không được ánh mắt.


Nhất thời, mấy cô nương này đến hô hấp đều nghẹn, nhãn thần cũng không tiết, rồi lại có một loại đố kỵ ao ước che giấu rất sâu.


Cô nương nào không muốn dung mạo của mình tuyệt mỹ? Đáng trách Diệp Tuy luôn luôn đội sổ khảo hạch lại dĩ nhiên đẹp như vậy, ép hết các nàng xuống!


Nhắc tới, Đại An triều tôn trọng phong nhã, nhất là cô nương Kinh Triệu khuê học, từng người liều mạng dựa vào trên này, vô luận là quần áo trang dung đều cực kỳ nhẹ nhàng thanh lịch, đến nhan sắc tiên diễm cũng không quá dám mặc, sợ bị người cười là tục diễm.


Quá khứ Diệp Tuy cũng là như vậy, đều là mặc chút xiêm y nguyệt sắc a cạn lục a như vậy, trang dung trên mặt cũng bôi cực đạm, hết lần này tới lần khác nàng quá mức xinh đẹp, ăn diện như vậy luôn sẽ lộ ra chẳng ra cái gì cả.


Hôm nay nàng sống lại, đương nhiên biết cái gì mới là thích hợp với mình nhất. Quản nó tục hay không, quản nó diễm hay không, lão thân chính là thích đại hồng minh hoàng, thì sao? Để những cô nương này chẳng đáng lại đố kỵ ước ao!


Theo nàng, Diệp Thân vẫn là thông minh, rồi lại không tính là thập phần thông minh. Đổi lại nàng là Diệp Thân, nhất định sẽ nhiệt nhiệt tình tình chào đón, còn có thể tiếu ý dịu dàng, để người bên ngoài không lời nào để nói.


Dù sao, các nàng đều là cô nương Diệp gia, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, để nàng bị cô nương khác cười nhạo vũ nhục, Diệp Thân có thể đòi được cái tốt gì?


Nói cho cùng, Diệp Thân còn quá trẻ, lòng dạ tu luyện vẫn chưa tới nhà. Có lẽ nói, Diệp Thân cũng thực sự khinh thường nàng, đến diễn hí đều không cam lòng.


Bookwaves.com.vn

Về phần mấy cô nương khác… Nàng thô sơ giản lược liếc mấy cái, dĩ nhiên không có một người nhận ra được. Ngô, người có thể để cho Cố lão thái quân Diệp thị không hề có ấn tượng, không phải gia đạo sa sút, chính là căn bản không sống tới lúc hiển quý.


A, nàng mới lười tính toán với những tiểu cô nương này!


Nụ cười của nàng sâu hơn một ít, còn khẽ nâng đầu lên, sải bước đi vào Trạc Tú viên, để lại các cô nương cùng Diệp Thân phía sau.


Lúc này chính trực mùa thu, trong Trạc Tú viên phong diệp đỏ tươi bạch quả vàng óng ánh, còn có trận trận mùi hoa cúc thơm ngát xông vào mũi, để cho lòng người thư sướng, trên mặt Diệp Tuy dính vào một chút tiếu ý, tâm tình càng thư sướng.


Trạc Tú viên đã được sửa chữa thiếu trang sức hoa văn tỉ mỉ trước đó, ngoài phong diệp bạch quả ra, còn có nước trúc, bãi cỏ xanh núi rỗng, so với trước thiên nhiên ý nhị hơn, cảnh giới càng đẹp hơn. Xem ra, trưởng công chúa lâm tuyền chi tâm, so với Định Quốc Công phu nhân chỉ có hơn chứ không kém.


Khuê học ở một góc như vậy, vẫn là biến hóa không lớn, vẫn như cũ có nước suối róc rách, bên cạnh còn có nhiều loại hoa, chỉ là thêm một chút trúc dài.


Xa xa nhìn những cảnh đẹp này, Diệp Tuy bỗng nhiên liền hiểu dụng ý của Định Quốc Công phu nhân và trưởng công chúa. Thất nghệ khảo hạch của Kinh Triệu khuê học, đây là muốn cầu các cô nương học được hiệu quả và lợi ích của thế tục, nhưng khuê học lại đặt trong trong Trạc Tú viên, lại là nhắc nhở các cô nương phải giữ vững nhàn tịnh thuần tâm.


Một đôi bà tức này của Định Quốc Công phủ, thực tại dụng tâm lương khổ! Chẳng biết các cô nương khuê học có hiểu được khổ tâm của các nàng hay không? Tối thiếu, trước kia Diệp Tuy không hiểu, nhưng may mắn là, hiện tại nàng đã hiểu.


Đồng thời, nàng ít nhiều cũng biết thái độ làm người tâm tính của trưởng công chúa là như thế nào. Công chúa hoàng tộc quên đi hiệu quả và lợi ích gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, kỳ thực thật đúng là rất ít.


Trong nháy mắt, nàng liền tới đến trước khuê học. Mới vào cửa, nàng liền gặp được hảo hữu Thẩm Văn Huệ, nàng cười tủm tỉm tiến lên chào hỏi, lại phát hiện khuôn mặt của nàng tiều tụy, lúc này có quầng thâm sâu đậm, đến tinh thần đều mệt mỏi.


Đáy lòng Diệp Tuy lộp bộp một tiếng, không khỏi nhớ lại kinh lịch kiếp trước. Lúc này còn chưa qua khỏi trung thu, Thẩm gia sẽ không nhanh như vậy đã xảy ra chuyện chứ?


Diệp Tuy nhớ kỹ, Thẩm gia gặp chuyện không may là ở tháng mười hai. Khi đó còn có chừng mười ngày thì đến lễ mừng năm mới, Huệ tỷ tỷ đột nhiên định ra thân sự, không hai ngày đã vội vã gả đến Kiếm Nam Đạo Ích châu.


(Luna: Ôi, KMĐ chỗ của LML trong đệ nhất hầu nè. Ai chưa xem thì xem thử đi, tuy mình dịch không hay nhưng tác giả kể chuyện cuốn lắm luôn. Tuyệt đối không phí thời gian đâu)


Sau khi nàng nghe được tin tức, lập tức chạy tới Thẩm gia, chỉ thấy được Huệ tỷ tỷ không ngừng rơi lệ, kinh hoàng lại vô trợ nói rằng: “A Ninh, tại sao có thể như vậy a? Mẫu thân chỉ là khóc, ta cái gì cũng không biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”


Bookwaves.com.vn

Lúc đó nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới phụ mẫu của Huệ tỷ tỷ từ trước đến nay thương yêu Huệ tỷ tỷ, bọn họ làm như vậy khẳng định có nguyên do, liền kiên trì khuyên giải an ủi Huệ tỷ tỷ.


Cụ thể nói chút gì, nàng đã quên mất. Thế nhưng, nàng nhớ kỹ Huệ tỷ tỷ xuất giá cũng chưa tới ba ngày, Thẩm gia đã bị quan binh triều đình vây. Sau đó tử đệ Thẩm gia đều bị hạ ngục, nữ quyến lại không vào tiện tịch bị lưu đày tới Lĩnh Nam đạo Nam châu…


Vừa xuất giá Huệ tỷ tỷ may mắn trốn khỏi một kiếp, nhưng thục địa lạnh khủng khiếp, Huệ tỷ tỷ lại tưởng niệm thân nhân, sớm qua đời.


Bằng hữu tốt nhất của nàng, cứ như vậy vượt qua cả đời ngắn ngủn, mà nàng lại bất lực, một chút chuyện cũng không giúp được.


Hôm nay nàng nhìn thấy thần sắc này của Huệ tỷ tỷ, tiếc nuối buồn vô cớ xưa kia liền nổi lên trong lòng, hỏi vội: “Huệ tỷ tỷ, ngươi… Ngươi làm sao vậy?”


Thẩm Văn Huệ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mờ mịt mà luống cuống nói: “A Ninh, tối hôm qua ta không cẩn thận nghe được một ít lời, hình như là liên quan đến chức quan của phụ thân. Ta thập phần bất an, luôn cảm thấy dường như sắp xảy ra đại sự gì…”


Lòng của Diệp Tuy phút chốc trầm xuống, lời khuyên lơn cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Bởi vì nàng biết, Huệ tỷ tỷ lo lắng đúng.


Năm đó Thẩm gia gặp chuyện không may, trước hết chính là bắt đầu từ phụ thân của Huệ tỷ tỷ Thẩm Túy Sơn. Thẩm Túy Sơn là công bộ đồn điền lang trung, chưởng quản sự vụ đồn điền của quốc triều, họa chân chính của Thẩm gia nằm ở chỗ chức quan của Thẩm Túy Sơn.


Chính là bởi vì Thẩm Túy Sơn xảy ra chuyện trước, sau đó liên lụy đến toàn bộ Thẩm gia, Huệ tỷ tỷ tự nhiên không thể may mắn tránh khỏi.


Mà tai họa ngầm Thẩm gia gặp phải, nàng còn nhớ thanh thanh sở sở!


Lúc này, nên nói sự tình với Huệ tỷ tỷ…


##### rốt cục có bình luận, cảm tạ mọi người!



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân