Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 19: THẨM GIA CHI HỌA


Dịch giả: Luna Wong


Diệp Tuy rõ ràng, Thẩm gia chi họa, liên quan đến chế độ đồn điền của quốc triều.


Chế độ đồn điền là gốc rễ của quốc triều, cũng sẽ có chế độ khảo hạch tương ứng mà nghiêm khắc. Xuân hàng năm, thu tháng chín, ti nông khanh, thiếu khanh cũng sẽ dân truân toàn quốc, quân truân tiến hành dò xét, đồng thời sẽ căn cứ số lượng đồn điền, tình huống tiêu hao để bình định đẳng cấp của đồn điền.


Lúc mới bắt đầu, chỉ là Ti Nông tự phát hiện số lượng đồn điền có điều giảm thiểu, nhưng dần dần sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, sau này phát triển đến dân truân, quân truân chi tran, bởi vậy đưa tới rung chuyển và biến cố cực lớn trong triều, làm đồn điền lang trung Thẩm Túy Sơn đứng mũi chịu sào, trở thành vật hi sinh của cục diện chính trị rung chuyển.


Chuyện năm đó, có quá nhiều triều thần và thế lực liên lụy trong đó, dù cho sau này nàng tinh tế điều tra, cũng vẫn có rất nhiều chỗ mơ hồ. Thí dụ như tổ phụ của nàng, công bộ thị lang Diệp Cư Tiếu lại bình yên vô sự, đây là bí mật.


(Luna: Đầu tác giả để lễ bộ không hiểu sao giờ lại đổi thành công bộ. Sạn đầu tiên trong truyện này ta nhặt được)


Nguyên bản nàng vẫn còn muốn tìm cơ hội nhắc nhở Huệ tỷ tỷ việc này, không muốn Huệ tỷ tỷ phát hiện mánh khóe. Như vậy xem ra, chuyện vốn nên phát sinh ở tháng mười hai, đến sớm hơn rồi.


Nàng không biết thời gian vì sao lại tới nhanh thế, nhưng nghe Tuệ tỷ tỷ nói như vậy, tựa hồ chuyện quỹ tích còn chưa có biến hóa. Nàng không thể mắt mở trừng trừng nhìn Huệ tỷ tỷ lại gặp họa này, nhất định phải để cho Thẩm gia né qua kiếp nạn này mới PHẢI!


May là, nàng sống hết một đời; may là, sau này Đại An xuất hiện nhân sĩ có năng lực, đưa ra biện pháp giải quyết dân truân, quân truân tranh.


Nàng suy nghĩ một chút, thừa dịp hiện tại tiên sinh khuê học còn chưa tới, kéo Thẩm Văn Huệ ra khỏi đại môn, một đường đi đến chỗ không ai yên lặng, mới ngừng lại.


Thẩm Văn Huệ bị những động tác của nàng này làm hồ đồ, lập tức như nghĩ đến cái gì, trong mắt bỗng dưng bắn ra quang mang mong chờ, khẩn cấp hỏi: “A Ninh, có phải ngươi đã biết cái gì hay không? Mau nói cho ta biết!”


Diệp Tuy mọi nơi nhìn một chút, xác định chung quanh không ai, mới mở miệng nói: “Huệ tỷ tỷ, ngươi không cần phải gấp. Ta đích xác từ chỗ phụ thân, tổ phụ nghe được một việc, cũng có liên quan đến đồn điền. Ngươi trở về nói với Thẩm bá phụ: Quyên hiến lương tiền có thể được điền, Vương sư ngoại trấn nhất định tịch doanh điền biên cảnh, có thể giải quyết ưu phiền của Thẩm Bá phụ.”


Thẩm Văn Huệ không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi: “Quyên hiến lương tiền có thể được điền, Vương sư… Cái gì doanh điền? Đây chỉ là đồn điền sao? Sao ta không quá hiểu thế?”


Diệp Tuy kiên trì đáp: “Quyên hiến lương tiền có thể được điền, vương sư ngoại trấn nhất định tịch doanh điền biên cảnh, ngươi nhất định phải nhớ kỹ a. Cái này ngươi cũng không cần quá hiểu, Thẩm bá phụ sẽ hiểu.”


Thẩm Văn Huệ không hiểu quá rõ với chức trách của cha mình, liền tỉnh tỉnh mê mê gật đầu nói: “Ta đã biết. A Ninh, nếu phụ thân hỏi, vậy ta cứ việc nói thẳng là ngươi nói cho ta biết?”


Bookwaves.com.vn

Diệp Tuy thở dài, không nói gì ngẩng đầu nhìn trời.


Tâm tư của Huệ tỷ tỷ đại khái đều dùng ở trong những bát quái dật văn như là “Uông đốc chủ rất đáng sợ nghìn vạn lần không thể chọc”, cái khác hết thảy không suy nghĩ nhiều. Sao nàng ta không thử suy nghĩ một chút, nàng còn nhỏ tuổi hơn nàng ta, có thể nghĩ ra đối sách như vậy sao?


Vì vậy nàng chính sắc trả lời: “Huệ tỷ tỷ, cái này không phải ta nghĩ. Nếu Thẩm bá phụ hỏi, ngươi cứ nói là một người tên là Tôn Trường Uẩn nói, không thể nhắc tới ta, biết không?”


Đối sách này đích thật là Tôn Trường Uẩn nói ra. Hiện tại nàng không thể không dùng đối sách của Tôn Trường Uẩn, lại không thể chiếm danh đẹp. Bất quá… Ách, hiện tại Tôn Trường Uẩn cũng còn là đồng sinh đi?


Nghĩ đến bản thân dùng sách luận của người bây giờ còn là đồng sinh, đó là hai đời lịch luyện, nàng đều cảm thấy có chút chột dạ.


Bất quá nghĩ lại, đồng sinh chính là thượng thư tả phốc xạ nổi danh lẫy lừng sau này, nàng cũng cảm giác tốt hơn, lại một lần nữa nhắc nhở: “Huệ tỷ tỷ, ngươi nghìn vạn lần phải nhớ, đây là Tôn Trường Uẩn nói.”


Thẩm Văn Huệ thay đổi sầu khổ lúc trước, cười gật gật đầu nói: “A Ninh, ta nhớ kỹ rồi. Nguy rồi, hiện tại tiên sinh khuê học chắc là đến rồi, chúng ta mau trở về!”


Dứt lời, nàng liền tiến lên kéo tay của Diệp Tuy, vội vội vàng vàng trở về, còn vừa nói: “A Ninh, ngày hôm nay sao ngươi mặc thành như vậy? Không sợ những người đó nói ngươi tục diễm a? Bất quá như ngươi vậy thật xinh đẹp, phỏng chừng các nàng đều phải đố kị chết…”


Thanh âm dần dần tiêu tán, hai người cô nương cứ như vậy vừa nói chuyện, ly khai nơi này.


Các nàng không biết, ở chỗ yên lặng này, ở trong rừng cây rậm rạp thấp thoáng, còn có người bên ngoài ở, đồng thời nghe thanh thanh sở sở đoạn đối thoại của các nàng!


Nhìn thật kỹ, ở giữa có một lão phụ nhân tuổi chừng năm mươi, ăn mặc thoạt nhìn có chút tầm thường, trên đầu chỉ cắm một cây mộc sai, nhưng mà ánh mắt trầm tĩnh lợi hại, còn có loại quý khí đặc biệt.


Bên thân của nàng, đứng một người, màu da của hắn tuyết trắng, dung mạo tuấn mỹ vô cùng, nhưng mà thần tình cực đạm cực đạm, có một loại sát ý khiếp người.


Người này, chính là Đề Sự xưởng Uông đốc chủ!


Chỉ thấy quý phụ nhân cười cười, có chút sung sướng nói rằng: “Bổn cung chỉ là muốn đồ một thanh tĩnh, không ngờ lại nghe được những lời này. Nhưng đây thật thú vị, Uông đốc chủ, ngươi nói phải chứ?”


Bookwaves.com.vn

Uông Ấn gật đầu, nhàn nhạt trả lời: “Điện hạ nói phải.”


Thần sắc của hắn như trước rất đạm mạc, trong con ngươi lại có chút hứng thú đang chớp động.


Đích xác rất thú vị, đây là lần thứ ba bổn tọa nhìn thấy Diệp gia cô nương này. Bất quá, bổn tọa tổng đốc Đề Sự xưởng, chuyên ti tin tức dò hỏi, cũng không biết còn có người có khả năng như Tôn Trường Uẩn vậy. Tôn Trường Uẩn này, rốt cuộc là ai?


Khi Diệp Tuy và Thẩm Văn Huệ vội vã trở lại khuê học, các cô nương khuê học đều cơ bản ngồi xuống hết rồi, ngay cả các tiên sinh khuê học đều đã đến không ít.


Hai người các nàng tất nhiên đưa tới không ít chú ý, nhất là tướng mạo trang phục của Diệp Tuy, ở trong một đám cô nương ăn diện thanh lịch có vẻ cực kỳ bắt mắt, tựa như một đóa hoa đỏ diễm lệ, cứng rắn để những cô nương thanh lịch kia đều thành lá xanh làm nền.


Kể từ đó, cũng có chút cô nương sắc mặt khó coi, nhưng tiên sinh khuê học ở trên, hôm nay lại là ngày khuê học mở lại, các cô nương thật không có nói cái gì, chỉ là mắt dao nhỏ bay đầy trời.


Thẩm Văn Huệ lôi kéo Diệp Tuy ngồi xuống vị trí phía sau, không khách khí chút nào trừng những ánh mắt khinh bỉ của các cô nương kia một mắt, mới nhỏ giọng nói: “A Ninh, là ta liên lụy ngươi…”


Nếu không phải là lo lắng chuyện của cha nàng, nàng và a Ninh cũng sẽ không tới trễ như vậy, kết quả làm cho a Ninh không duyên cớ bị nhiều mắt dao nhỏ như vậy.


Mặt mày của Diệp Tuy cong cong, mỉm cười lắc đầu. Đây coi là cái gì? Mắt dao nhỏ lại cũng không biết giết người, mặc các nàng trừng đến mắt đau nhức, nàng cũng lông tóc không tổn hao gì, những cô nương này chỉ là bản thân không qua được với bản thân mà thôi.


Xem ra một thân xiêm y trang dung này của nàng thực sự là rất tục diễm a, không thôi sao những cô nương này lại cái phản ứng thế chứ? Bất quá, những cô nương này vẫn là quá non, lẽ nào các nàng không phát hiện các tiên sinh trước đường đến mắt cũng không chớp sao? Đây mới là tu vi đến nhà.


##### cảm tạ mọi người bình luận, sao sao đát! Xin mọi người nhiều hơn cất dấu, chính là điểm trong sách vở cái kia sao là được rồi!



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân