Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 2: TRÂM ANH CHI GIA


Editor: Luna Wong – bộ này chưa dự định up đâu, vì lễ nên mới nhá hàng cho mọi người biết là có thôi. Phải chờ xong một bộ nào trong mấy bộ đang up thì mới bắt đầu chuyên tâm bộ này được


Diệp gia ở vào Thái Bình hạng của Kinh Triệu, là nhà tiếng tăm lừng lẫy Kinh Triệu. Vì Diệp gia là trâm anh thế đại, mà tổ tiên xuất từ Tùng Dương, cố thế nhân đều kính xưng Diệp gia là “Tùng Dương Diệp” .


Dù cho Diệp Tuy chưa từng đi qua Tùng Dương, trên người nàng đều thật sâu chữ khắc ấn ký Tùng Dương lên đồ vật.


Đời trước ai cũng biết, lão thái quân của Nam Bình Cố gia, là cô nương Tùng Dương Diệp gia.


Lúc này, Diệp Tuy kềm chế phập phồng trong lòng, vững vàng xuống xe ngựa, sau đó dừng bước ở ngoài thuỳ hoa môn.


Diệp gia. . . Diệp gia kiếp trước nàng tâm tâm niệm niệm mà thủy chung không thể quay về, ngay trước mắt nàng.


Chỉ cần đi lên trước vài bước nữa, có thể bước vào địa phương nàng quen thuộc không gì sánh được, có thể nhìn thấy nàng người nàng nhớ. . . Trong lúc nhất thời, nàng cảm giác cước bộ trệ nặng, khó có thể bước ra.


Cố gia lão thái quân cái gì cũng không sợ, nhưng Diệp Tuy thời khắc này, trong lòng lại hiện lên khiếp ý không ngừng.


Nàng sợ, sợ đây là một hồi hư huyễn; nàng sợ, sợ trong thùy hoa môn không có gì cả. . .


Nhìn thấy Diệp Tuy đứng yên không tiến lên, thiếp thân tỳ nữ của nàng Bội Ngọc liền tiến lên, thấp giọng hỏi: “Cô nương, người còn tốt chứ?”


Trong lòng Bội Ngọc lo sợ, luôn cảm thấy cô nương là ở Thiên Ân trại ngựa bị kinh, tựa hồ có chút không thích hợp. Dọc theo đường đi trở về cô nương đều không nói gì, hôm nay liền cái dạng này, chớ xảy ra chuyện gì mới tốt.


Nghe lời này, thần sắc của Diệp Tuy hơi động, hoảng hốt khiếp ý vừa di động lên, thoáng chốc tiêu tan thành mây khói.


Nàng bước ea trước một bước, lại bước một bước, ở nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa, tâm rốt cục rơi vào chỗ an ổn.


Đi qua thuỳ hoa môn, đầu tiên ánh vào trong mắt nàng, là một hồ nước hoằng bích lục, hình trăng khuyết, đây cũng là Minh Chiếu hồ cực kỳ nổi danh của Diệp gia.


Nàng còn nhớ rõ, mỗi mồng một và mười lăm, Diệp gia cô nương sẽ hẹn ba năm hảo hữu ở chỗ này tụ hội, còn làm Minh Chiếu thi hội gì gì đó nữa . . .


Có thể Diệp Tuy rất ít bất tiết nhất cố như thế, nhưng mà ngày có công, nàng cách lâu như vậy mới gặp lại Minh Chiếu hồ, liền cảm giác nó cực đẹp.


Đi dọc theo trước Minh Chiếu hồ, một con đường đá ở phần đầu nhọn của hồ, đường đá hợp với chín khúc hành lang gấp khúc, đi qua chín khúc hành lang gấp khúc, liền có thể nhìn viện lạc trùng trùng điệp điệp.


Ở đây, đó là nội trạch của Diệp gia.


Diệp gia trâm anh thế đại, ở Đại An triều từng ra năm vị thượng thư, tám vị thị lang, quan viên ngũ phẩm trở lên đạt hơn ba mươi, mà dưới ngũ phẩm, vậy thì càng nhiều.


Tục ngữ nói năm đời xem văn chương, Diệp gia ra nhiều quan viên văn nhân như vậy, tối năng thể hiện điểm này, vừa vặn ở trong nội trạch này.


Vô luận là cách cục viện lạc hay là bố trí bên trong, đều chương hiển nội tình của Diệp gia. Tỷ như, chín khúc hành lang gấp khúc thượng ý tứ hàm xúc thi họa sâu xa, đó là xuất từ tay của đại nho Cố Thiên Thu.


Đến Thái Ninh năm thư năm, một lá thư của Cố Thiên Thu giá trị vạn kim, nàng còn nhớ rõ có người tặng thọ lễ như vậy. . .


Diệp gia a, nội tình thâm hậu như thế, gia tộc vinh hiển như vậy. Vì sao ngắn ngủi mấy năm đã bị thua? Hơn nữa bị bại triệt để như vậy, còn là sụp đổ đến cặn cũng không thừa.


Nguyên nhân suy bại, sống lâu một đời như Diệp Tuy đương nhiên biết được thanh thanh sở sở.


Thịnh cực mà suy, đây là thiên lý, chỉ là không biết bây giờ người Diệp gia có không nhận thấy được điểm này không?


Bất quá, dù là Diệp gia vinh hiển như vậy, so với Nam Bình Cố gia, vẫn là thua kém. Nam Bình Cố gia so với Diệp gia còn phồn hoa hơn nhiều lắm, tâm cũng lớn. . .


Ha hả. Khóe miệng nàng hơi cong lên, thong thả lướt qua những thi họa được tỉ mỉ xử lý này.


Sau khi ra chín khúc hành lang gấp khúc, cước bộ của nàng càng nhanh, thần sắc càng thong dong.


Bookwaves.com.vn

Nàng làm lão thái quân Nam Bình Cố gia hơn hai mươi năm, nhiều năm lịch lãm liền dưỡng thành một thói quen: Gặp chuyện càng nguy cấp, liền càng lãnh tĩnh.


Mặc dù hiện tại cảm xúc của nàng cuồn cuộn, hận không thể lập tức nhìn thấy cha nương, nét mặt cũng không lộ nửa điểm thanh sắc.


Phản gia tất cáo phụ mẫu, huống chi nàng là từ hơn hai mươi năm sau mới trở về, cước bộ của nàng vội vã, men theo ký ức trực tiếp đi đến Ánh Tú viện phụ mẫu ở.


Dĩ vãng, nàng ra ngoài trở về chỉ là khiển tỳ nữ đi Ánh Tú viện báo cho biết, chờ rửa mặt chải đầu qua đi mới có thể thỉnh an mẫu thân.


Mà bây giờ, một khắc nàng cũng không muốn ngừng lại. Nàng muốn nhanh chóng nhìn thấy mẫu thân, mẫu thân đều tốt chứ? Mẫu thân đang làm cái gì?


Ánh Tú viện tọa lạc tại nam diện của Diệp gia, là một viện lạc ngũ tiến, cũng là địa phương cốt lõi nhất của tam phòng Diệp gia.


Không sai, Diệp Tuy chính là cô nương của Diệp gia tam phòng.


Phụ thân của nàng ở Diệp gia đứng hàng thứ ba, chính chính là Kinh Triệu nhân xưng Diệp tam gia Diệp An Thế.


Nghĩ đến phụ mẫu, trong lòng nàng mạnh đau xót, cước bộ cũng không khỏi dừng một chút.


Trong nháy mắt, trong mắt nàng lóe lên ngoan ý bén nhọn, bỗng nhiên liền ẩn xuống phía dưới.


May mắn, may mắn. . . Bây giờ còn là Vĩnh Chiêu năm thứ mười tám, phụ thân mẫu thân kiếp trước chết thảm ở trong ngục, bây giờ còn sống, còn sống!


Nàng sống bốn mươi năm, sống ở trâm anh chi gia, sau đó gả đến thế tộc danh vọng, vô luận ai nhắc tới nàng, luôn không tránh khỏi phải cảm thán một câu: “Thật thật là tốt số!”


Là tốt số a, nàng có thân phận hiển hách, hưởng hết tôn vinh thế gian, đến Thái Ninh năm thứ năm, đến hoàng thượng Đại An triều đều thiên lý xa xôi tự mình tới chúc thọ cho nàng.


Nàng quá tốt số!


Nhưng mà, ai có thể biết nàng căn bản không muốn số mạng tốt như thế? Nguyện vọng lớn nhất cả đời của nàng, nguyện vọng tình nguyện giảm thọ ba mươi năm, bất quá là hy vọng phụ mẫu còn sống.


Bookwaves.com.vn

Nàng thật không ngờ, nguyện vọng này còn có thể trở thành sự thật. Nàng về tới quá khứ, về tới khi phụ mẫu còn còn sống!


Trời xanh ân trọng, vì điểm này, sau cùng nàng không nén được cay xè trong mắt, viền mắt nhất thời thay đổi đến đỏ bừng.


Đây làm ma ma quản sự của Ánh Tú viện sợ hãi, lập tức vội la lên: “Cô nương vào trước, nô tỳ đi này bẩm báo thái thái.”


Nô bộc của Ánh Tú viện đều biết, nhi nữ tam gia thương yêu nhất, đó là vị lục cô nương đích xuất này. Hiện tại lục cô nương hình như muốn khóc lên, nàng nào dám chậm trễ?


Diệp Tuy trừng mắt nhìn, ép chua xót xuống, vừa cười vừa nói: “Ta đi cùng Vân ma ma.”


Ánh Tú viện hữu vân, có hai quản sự ma ma, phụ trách gác cổng thông báo, chính là vị Vân ma ma này.


Lúc này nàng thực sự là một khắc cũng chờ không được, đâu chịu chờ Vân ma ma đi bẩm báo trước chứ?


Vân ma ma thấy cái dạng này của nàng, trong lòng không khỏi mềm nhũn, liền gật đầu đáp ứng.


Nhưng mà Diệp Tuy mới vừa vào cửa cuối cùng, liền nghe được một ít âm hưởng, nghe hình như có người đang tranh chấp.


“Lão thái gia cũng quá thiên vị! Rõ ràng. . . Nghi Loan vệ Ngu nhi chúng ta cũng có thể vào, vì sao nhất định phải từ bỏ? Không đạo lý này!” Có phụ nhân đang lớn tiếng nói.


“Ngươi yên tâm! Lúc này đây ta cũng không đáp ứng.” Một thanh âm hùng hậu nói như vậy.


Diệp Tuy nghe được phân minh, người nói những lời này, chính là phụ mẫu thân của nàng.


Xem ra, phụ mẫu không phải đang tranh chấp, mà là tức giận khó đè nén, ngay cả lời âm đều vang dội như thế.


Nghi Loan vệ, Ngu nhi. . . Nàng lược lược vừa nghĩ, liền biết vì sao phụ mẫu tức giận như vậy.


Ngu nhi, là thân ca ca của nàng Diệp Hướng Ngu. Cha nương nói đến Nghi Loan vệ, nói vậy nói đúng là chuyện ca ca tham gia chọn lựa Nghi Loan vệ.


Hình ảnh sâu tồn trong đầu càng ngày càng rõ ràng, nhiễm lên ý tứ hàm xúc bi thương, để cho nàng nhịn không được nhắm mắt.


Vĩnh Chiêu năm thứ mười tám một hồi chọn lựa Nghi Loan vệ, ca ca vốn có cơ hội đi.


Nhưng, cũng bởi vì nàng té ngựa ở Thiên Ân trại ngựa, liền vĩnh viễn không có cơ hội nữa. . .



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân