Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 20: CẦM ĐẤU


Dịch giả: Luna Wong


Diệp Tuy ở Gia Hành đường chờ không bao lâu, rất nhanh, theo sơn trưởng khuê học Tạ Phượng Trì liền đến. Hắn đến, để bầu không khí trong Gia Hành đường hơi bị biến đổi.


Trên trăm một cô nương cấp tốc an tĩnh lại, các nàng đều ngồi ngay thẳng, nín thở ngưng thần, các tiên sinh khuê học cúi thấp đầu, cung kính nhìn sơn trưởng của bọn họ. Bởi vậy, nội đường chỉ nghe được tiếng gió nhè nhẹ.


Tạ Phượng Trì đã qua hoa giáp chi niên, nhưng tướng mạo nho nhã, không có lộ ra chút lão thái nào, trái lại có một loại nhuệ khí tinh thần không hợp với tuổi tác. Hắn ở trong triều nhậm chức Quốc Tử ti, bình thường rất ít xuất hiện ở khuê học, hôm nay bởi vì khuê học mở lại mới hiện thân, chủ yếu là vì khuyến khích, răn dạy những cô nương này.


Ở nhìn chung quanh Gia Hành đường xong, Tạ Phượng Trì liền mở miệng nói: “Hiện tại khuê học mở lại, chư vị sinh đồ phải tinh tiến hơn trong thất nghệ mới phải…”


Nghe được sơn trưởng đề cập “Thất nghệ”, khí tức của chúng cô nương hơi cứng lại, rất nhanh thì ổn xuống.


Kinh Triệu khuê học có thất nghệ cầm kỳ thư họa soạn tú sách, tại thất nghệ, chia làm ba cấp, chủ ý này là dựa theo tuổi tác để phân chia. Như những cô nương mười lăm mười sáu tuổi như Diệp Tuy, Thẩm Văn Huệ này, xếp hạng cấp thứ ba.


Thông thường cô nương khuê học đến cấp ba, cũng đã đến thời gian nghị thân, đính hôn, bởi vậy rất nhiều cô nương cũng sẽ ở sau khi khảo hạch cấp ba, mới có thể thương nghị thân sự, chủ yếu là vì tìm một nhà tốt hơn.


Đương nhiên, cũng có thật nhiều gia tộc quyền quý cũng không chờ khảo hạch này, mà là sớm định ra thân sự cho cô nương trong nhà, tất cả đều là vô định sổ.


Gia Hành đường răn dạy qua đi, các cô nương liền đều tự tản, dựa theo đẳng cấp đi các viện để học bài, đến giờ Thân mới có thể trở về nhà. Như vậy ba ngày đến khuê học một chuyến, nhắc tới việc học cũng không tính là nặng nề.


Khuê học chủ yếu dạy thất nghệ cầm kỳ thư họa soạn tú sách, bởi vậy có thiết bảy viện tương ứng thất viện, mỗi viện sẽ có một viện chủ và tiên sinh chuyên môn truyện dạy kỹ năm đó, có không ít đều là đại gia nổi danh quốc triều, đây thực là phúc khí của cô nương khuê học.


Lúc này, Diệp Tuy cùng Thẩm Văn Huệ đang đi đến cầm viện, các nàng hôm nay phải học, đó là cầm khóa.


Lúc nghe được an bài này, sắc mặt của Diệp Tuy đều tái đi, đến cước bộ đều có chút phù phiếm. Lúc này, mặc kệ hàm khí kiếp trước có bao nhiêu lịch lãm, nàng đều rất khó tái bảo trì bình tĩnh, bởi vì cầm khóa chánh chánh là nàng yếu nhất!


Nói thuyết pháp bạc nhược hay là uyển chuyển, trên thực tế cầm khóa của nàng thực sự là… Một lời khó nói hết.


Rõ ràng cầm phổ nàng nhớ, cầm huyền cầm huy nàng là quen thuộc, tám phép quét, khẩy, câu, hất, đả, trích, phách, thác nàng rất rõ ràng, còn nữa ngón tay nàng dài nhọn, khi nàng nhẹ nhàng đặt hai tay lên mặt cầm, có một loại rất cảm động mỹ hảo.


Bookwaves.com.vn – Luna: tìm wiki luôn cũng không hiểu được tám phép đó. Nhà mình có nàng nào học thì cmt nhắc nhở để ta sửa nhé. Mình cảm ơn nhiều


Thế nhưng, thế nhưng!


Một khi nàng bắt đầu quét tiếng đàn đầu tiên thì, tất cả mỹ hảo liền thay đổi. Các cô nương khác dựa theo tám phép đàn ra tiếng đàn, đại thể tĩnh xa thanh u dư vị dài lại du dương, hết lần này tới lần khác nàng đàn ngưng trọng không lưu loát, phảng phất ma âm xuyên lỗ tai vậy, để người một khắc đều chịu không nổi.


Cầm viện có mười tám cầm sư, có thể chịu nhịn nghe nàng khảy đàn nửa nén hương, một người cũng không có!


Nếu không phải khuê học không có trục trừ học sinh, sợ là nàng sớm đã không thể trở lại cầm viện. Vậy mà lúc này, nàng thực sự không muốn đi cầm viện, muốn nàng bỏ luôn cái mặt già này bêu xấu ở trước mặt mọi người, nàng cảm giác mình còn cần một chút dũng khí…


Thẩm Văn Huệ nhìn sắc mặt khổ ba ba của nàng, chỉ phải thở dài nói: “A Ninh, đợi lát nữa ngươi giả ra động tác, không chạm cầm huyền là được, các tiên sinh đều biết tình huống của ngươi, cũng sẽ không làm khó ngươi đâu.”


Cầm khóa của A Ninh thực sự quá kém, nàng cũng không gối lòng để khích lệ. Cổ vũ và vân vân đều không tốt, a Ninh hiện tại cũng chỉ có thể đàn cách không để lừa gạt.


Diệp Tuy sinh không thể yêu gật đầu, hai vai đều sụp xuống. Nàng hiện tại chỉ hy vọng hôm nay tiên sinh là một người tính tình tốt, không đặc biệt chú ý tới nàng…


Đáng tiếc vận khí của nàng hôm nay quá kém. Khi tiên sinh tiến vào, bầu không khí nhất thời ngưng trệ, tất cả các cô nương đều theo bản năng thẳng người, Thẩm Văn Huệ môi mím thật chặt, ném cho Diệp Tuy ánh mắt đồng tình không gì sánh được.


Hôm nay dạy học, dĩ nhiên là Cung cầm sư yêu cầu tối cao, xử phạt nghiêm nhất trong cầm viện. Trọng yếu hơn là, nàng vẫn nhìn Diệp Tuy không vừa mắt, quá khứ luôn luôn nơi chốn làm khó dễ.


Dĩ vãng lúc đối mặt Cung cầm sư, Diệp Tuy tựa như một am thuần, hận không thể co lại thành một đoàn. Sau này không có cách nào khác, phàm là cầm khóa của Cung cầm sư, nàng đều mượn cớ sinh bệnh không đến.


Nàng tự vấn không có đắc tội Cung cầm sư, không biết tại sao đối phương lại nơi chốn làm khó dễ nàng. Sống lại một đời, nàng rốt cuộc biết, nguyên lai đệ tử đắc ý của Cung cầm sư tùng cùng tỷ tỷ tranh tần vị, sau này rớt tuyển, từ đó Cung cầm sư liền ghi hận Diệp gia trong lòng.


Lúc này gặp lại Cung cầm sư thần tình nghiêm túc cao ngạo này, Diệp Tuy lại bình tĩnh đến kỳ dị, lúc trước các loại sợ khó sầu muộn vứt qua một bên đi.


Bookwaves.com.vn

Nàng sợ hãi chính là chuyện đánh đàn này, cũng bởi vậy cảm thấy lòng tràn đầy thất bại. Nhưng đối với người như Cung cầm sư người, nàng một chút cũng không sợ, trái lại dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.


Loại nghiêm túc kiêu căng này kì thực là người tự ti mang thù, nàng thấy nhiều lắm, người như vậy chiết ở trong tay nàng cũng không ít, một cầm sư khuê học, có gì phải sợ?


Cung cầm sư nơi chốn làm khó dễ, không phải nàng cũng thật tốt ngồi ở chỗ này sao?


Nhưng nàng còn đánh giá thấp lòng ghi hận của Cung cầm sư. Sau khi truyền thụ hoàn tất, Cung cầm sư liền trực tiếp chỉ nàng, nói: “Vừa ta dạy, các ngươi đều nhớ kỹ chưa? Vị cô nương này đàn nghe một chút đi.”


Lúc nàng nói lời này, thần dung uy nghiêm cao ngạo, ai cũng thật không ngờ nàng là cố ý không qua được với Diệp Tuy.


Diệp Tuy sống lại một đời, tăng trưởng là nhãn giới và lịch lãm, những kỹ nghệ này vẫn như cũ sẽ không biết. Kết quả, tự nhiên cái gì cũng không đàn được.


Cung cầm sư đột nhiên “Ba” một tiếng vỗ vào trên cầm án, lớn tiếng nói rằng: “Có vài người ỷ vào gia thế hành sự, thậm chí ngay cả một tiếng đàn đều đàn không được. Người ngu xuẩn tục diễm thì thôi, nếu còn không có lòng hiếu học thủ kính…”


Lúc nàng nói chuyện các loại đạo lý quy củ, ngữ khí lại chanh chua, bên trong còn có hèn mọn sáng loáng. Ngôn ngữ nói xong không khó nghe, lại làm cho người khó chịu cả người.


Nhìn thấy cử động của Cung cầm sư, có cô nương âm thầm tâm hỉ, cũng có cô nương nhíu mày một cái, cảm thấy tiên sinh như vậy thực tại có chút bất kham.


Đột nhiên, có một thanh âm lạnh lùng vang lên đứng lên: “Nguyên lai cầm viện khuê học giáo dục học sinh như thế này? Bổn cung trái lại có thêm kiến thức. Bích Sơn quân, đây là cầm sư trong cầm viện ngươi quản hạt?”


Lời này xuất hiện quá đột ngột, tất cả mọi người vô ý thức theo thanh âm nhìn sang, lập tức toàn bộ đều ngây dại. Những người này… Những người này là…


##### khoái ngũ vạn chữ, cất dấu và điểm kích đều rất ít, xin mọi người ủng hộ nhiều hơn a ~~



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân