Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 21: QUÝ NHÂN


Dịch giả: Luna Wong


Chỉ thấy người nói chuyện là một lão phụ nhân tuổi chừng năm mươi, nàng ăn mặc thoạt nhìn có chút tầm thường, trên đầu chỉ cắm cây mộc sai đơn giản, lại có một loại quý khí đặc biệt.


Lúc này nàng đang nhìn Cung cầm sư, ánh mắt sắc bén phảng phất xuyên thấu nhân tâm.


Các cô nương không biết lão phụ nhân này, nhưng các nàng nhận ra được người ý thái tuấn dật bên cạnh thân lão phụ nhân kia , người này, chính là nhân xưng Bích Sơn quân viện chủ cầm viện Đào Cửu Quy!


Từ thần thái động tác của Bích Sơn quân rõ ràng nhìn ra, hắn cực kỳ cung kính với lão phụ nhân này. Như vậy lão phụ nhân này đến tột cùng là ai? Các cô nương nghi hoặc đến cực điểm, trong đó có mấy người biết thân phận của lão phụ nhân, lại hơi cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.


Lúc này, Bích Sơn quân hơi khom người, nói với lão phụ nhân rằng: “Là tại hạ quản trị vô phương, thỉnh điện hạ thứ tội.”


Lời vừa nói ra, các cô nương đồng loại hít một hơi lãnh khí, trước nhất đến Diệp Tuy đều vô cùng kinh ngạc không ngớt. Điện hạ? Cái tuổi này, lại được Bích Sơn Quân tự mình cùng đi xem khuê học, đây… Đây là trưởng công chúa điện hạ!


Các cô nương lập tức đứng dậy, cung cung kính kính hướng lão phụ nhân, Bích Sơn Quân hành lễ, sắc mặt của Cung cầm sư lập tức thay đổi, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, thật sâu khom người xuống, cái gì cũng không dám nói, hai tay rũ xuống lại đang phát run.


Nàng chỉ là đang răn dạy cái chân nhỏ này, ngữ khí không khống chế được tốt chanh chua chút, sao hết lần này tới lần khác để trưởng công chúa điện hạ nghe chứ? Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?


Trưởng công chúa nghe xong Bích Sơn Quân nói, nhìn Cung cầm sư một mắt, mới nói: “Nhân phi sanh nhi tri chi, cố tòng sư giải hoặc. Một đạo cầm nghệ, cũng xem như vậy. Học sinh không biết, tất có nguyên do, sao có thể quở trách khắc bạc như thế? Cầm hàm chí đức chi hòa bình, lòng của vị cầm sư này quá nóng.”


Trưởng công chúa lời nói này, bằng ở trước mặt mọi người hung hăng tát Cung cầm sư một cái, nhất thời làm sắc mặt của Cung cầm sư xấu hổ gần chết, cô nương trong viện đều là vẻ mặt nghiêm túc, đến thở mạnh cũng không dám.


Trong lòng Diệp Tuy cảm thấy kỳ quái, nhìn từ sửa chữa của Trạc Tú viên, trưởng công chúa có trái tim lâm tuyền, nàng còn tưởng rằng một thân ôn hòa mềm mại. Nhưng ánh mắt của trưởng công chúa duệ thấu như thế, ngôn từ sắc bén như thế, một trời một vực với tưởng tượng của nàng.


Bất quá… những lời này của trưởng công chúa, sao nàng nghe sảng khoái như thế nhỉ? Nàng nhìn hình dạng hận không thể chui vào trong đất của Cung cầm sư, trong lòng rất hả dạ.


Bích Sơn Quân gật đầu, trả lời: “Điện hạ răn dạy phải, tại hạ sẽ đốc xúc quản giáo cầm sư.”


Bookwaves.com.vn

Trưởng công chúa không nói gì, đưa mắt dời khỏi trên người Cung cầm sư, rơi vào trên người Diệp Tuy, lãnh đạm mở miệng: “Ngươi là cô nương nhà ai? Quả thật không biết đánh đàn?”


Nàng từ lâu nhận ra cô nương này chính là cô nương mới vừa cùng Uông Ấn nhìn thấy, một câu “Quyên hiến cho lương tiễn được điền, vương sư ngoại trấn nhất định tịch doanh điền biên cảnh” của cô nương này để nàng khắc sâu ấn tượng, không nghĩ tới sẽ ở cầm viện lần thứ hai nhìn thấy tiểu cô nương này.


Xem ra, tiểu cô nương này là bị cầm sư cố ý gây khó dễ? Hay là nàng thực sự không biết đánh đàn?


Diệp Tuy tiến lên một bước, cung kính trả lời: “Hồi lời của công chúa điện hạ, học sinh là cô nương của Tùng Dương Diệp gia. Học sinh ngu dốt… Đích xác không biết đánh đàn, để các tiên sinh thất vọng rồi.”


Nghe được nàng nói như vậy, Cung cầm sư nhịn không được liếc nàng một mắt, âm thầm thở dài một hơi: Đây chính là tình hình thực tế, bản thân ban đầu nói cũng không sai, công chúa điện hạ sẽ không trách tội chứ?


Trưởng công chúa thấy nhãn thần của Cung cầm sư, trong lòng càng không thích cầm sư này, liền không khách khí chút nào hừ lạnh một tiếng, nói rằng: “Xem ra, học sinh của cầm viện còn biết tiến thối hơn cả cầm sư, bổn cung xem như có an ủi. Cầm là tiếng lòng, vốn chính là biểu đạt tình, không biết đàn cũng không cần gấp, nghe là được. Nghe cầm ngươi cũng sẽ biết chứ?”


Nếu như lời lúc này, là trưởng công chúa ở trước mặt mọi người hung hăng tát Cung cầm sư một cái, như vậy lời hiện tại chính là lại hung hăng đá nàng mấy cái, để trên mặt Cung cầm sư đỏ trắng giao thác, quả thực xấu hổ vô cùng.


Các cô nương cầm viện đều biết, lần này, Cung cầm sư sắp xong rồi! Chọc trường công chúa điện hạ chán ghét như vậy, khẳng định không thể tiếp tục ở cầm viện, có thể đến Kinh Triệu cũng ở không nổi nữa.


Cùng đây hình thành tiên minh đối lập, còn lại là thái độ của trưởng công chúa đối với Diệp Tuy. Không biết đàn cũng không cần gấp… đây là trưởng công chúa rõ ràng bảo vệ Diệp Tuy!


Diệp Tuy như vậy, ngũ âm không thiện bát pháp không tinh, sao lại nhận được mắt xanh của trưởng công chúa điện hạ chứ? Diệp Tuy này cũng quá may mắn đi?


Các cô nương cầm viện nghĩ thế nào đều không nghĩ ra, nhãn thần lặng lẽ nhìn về phía Diệp Tuy vừa ngạc nhiên lại cực kỳ hâm mộ.


Diệp Tuy cũng kinh ngạc không ngớt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trưởng công chúa điện hạ, hơn nữa cha nàng ở trong triều không hiện. Theo lý thuyết, trưởng công chúa điện hạ không cần bảo vệ nàng như vậy đi?


Nhưng trưởng công chúa đang hỏi, nàng không thể suy nghĩ nhiều, như trước cung kính trả lời: “Nghe cầm, học sinh hiểu sơ một hai.”


Bookwaves.com.vn

Trưởng công chúa gật đầu, thần sắc hoà nhã không ít, nghiêng người nói với Bích Sơn quân: “Nếu nàng biết nghe cầm, như vậy chúng ta xem thử vị cô nương này có thực sự ngu dốt bất kham hay không?”


Ý của lời này, đúng là muốn lập tức khảo cứu bản lĩnh nghe cầm của Diệp Tuy.


Cung cầm sư vừa nghe, liền cấp tốc phản ứng kịp, cấp cấp bẩm: “Công chúa điện hạ, nô tỳ biết sai rồi, thỉnh cho nô tỳ cơ hội bổ cứu, nô tỳ đánh đàn ngay, thỉnh công chúa điện hạ và Bích Sơn Quân cho phép.”


Nàng lộng chuyết ở phía trước, hiện tại chỉ có dựa vào một tay cầm kỹ để đền bù. Nàng phi thường tự tin với cầm kỹ của mình, mong được trường công chúa điện hạ nghe xong nguôi giận.


Trưởng công chúa cũng không cho nàng cơ hội này, thản nhiên nói: “Không cần. Ngươi là tiên sinh khuê học, không cần tự xưng ‘Nô tỳ’. Bích Sơn Quân, bổn cung nói có đúng không?”


Thần sắc của Bích Sơn quân hơi ngưng, rũ con mắt đáp: “Công chúa điện hạ nói phải. Nếu như thế, để tại hạ khảy một bản đi.”


Lời này vừa rơi xuống, các cô nương cầm viện nhịn không được khẽ hô một tiếng, trong viện nhất thời ồ lên. Các nàng không có nghe lầm chớ? Bích Sơn Quân tự mình đánh đàn? !


Trời ạ! Nghe nói tiếng đàn của Bích Sơn Quân giống như tiếng trời, rất được hoàng thượng khen ngợi, đáng tiếc các nàng nhập khuê học tới nay còn chưa từng nghe qua. Hiện tại, các nàng có may mắn nghe được tiếng đàn của Bích Sơn quân?


Các cô nương vừa mừng vừa sợ, đều rạng rỡ nhìn Bích Sơn quân, hận không thể lập tức đích thân ôm cầm đưa đến trước mặt của hắn.


Trưởng công chúa hai mắt bán híp lại, cười cười nói: “Vậy làm phiền Bích Sơn Quân.”


Diệp Tuy nhìn sắc mặt của Bích Sơn Quân một chút, bỗng nhiên minh bạch vì sao trưởng công chúa bảo vệ nàng như vậy. Trạc Tú viên sửa chữa, khuê học mở lại, sợ là trưởng công chúa muốn mượn cầm viện lập uy.


Cung cầm sư xui xẻo vừa lúc đụng vào trong mũi thương…


Bất quá, đây đối với nàng mà nói trái lại một kỳ ngộ. Quý nhân như trưởng công chúa vậy, nàng đang lo không có cơ hội tiếp cận nữa nè. Bất kể là vì nghi hoặc đời trước cũng tốt, hay là vì đời này ở khuê học trải qua thư thích chút cũng tốt, lần khảo hạch nghe cầm này, nàng nhất định phải biểu hiện tốt một chút.


Nàng không biết đánh đàn, nhưng nàng có lịch lãm và nhãn giới hai đời, phỏng đoán lòng người có vài phần nắm chặt. Trưởng công chúa điện hạ không phải đã nói rồi sao? Cầm là tiếng lòng, đối với cái này, nàng thâm dĩ vi nhiên!


##### nặng cảm mạo a, ta cảm thấy ta cần chút kích và cất dấu lai trị liệu… Anh anh anh



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân