Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 3: NGHI LOAN VỆ


Dịch giả: Luna Wong


Chuyện Vĩnh Chiêu năm thứ mười tám, Diệp Tuy ở vài chục năm sau từng lật qua lật lại nghĩ đến, ký ức không có phai màu theo thời gian, trái lại càng ngày càng khắc sâu.


Nàng tinh tường nhớ kỹ, ở trước trung thu năm nay, hoàng gia cử hành một hồi chọn lựa thanh thế thật lớn, từ gia tộc quyền quý của Kinh Triệu chọn rút một nhóm tử đệ tuổi trẻ, đảm nhiệm Nghi Loan vệ.


Nghi Loan vệ, tên như ý nghĩa, là chấp chưởng nghi trượng thị vệ ngự tiền, là một công việc có thể mặt mày rạng rỡ ở hoàng thượng trước mặt .


Ca ca của nàng Diệp Hướng Ngu mới mười sáu, lại tập được các loại văn võ nghệ, phù hợp với yêu cầu chọn lựa.


Chỉ là… Cũng bởi vì nàng ngã ngựa, ca ca vĩnh viễn mất đi cơ hội.


Bởi vì nàng rơi rồi hôn mê bất tỉnh, đại phu đều thúc thủ vô sách. Vừa vặn đại bá nương Chu thị quen biết danh y trần diệu thủ, dù cho tam phòng cùng đại phòng xưa nay bất hòa, phụ mẫu nàng vẫn cầu đến chỗ Chu thị.


Chu thị đáp ứng đi thỉnh trần diệu thủ, lại đưa ra một cái điều kiện: Ca ca phải từ bỏ chọn lựa Nghi Loan vệ.


Dựa theo quy định, một nhà chỉ có một tử đệ có thể tiến nhập Nghi Loan vệ. Mà thứ tử của Chu thị Diệp Hướng Chinh cũng phù hợp tư cách chọn lựa, tài năng lại xa xa so ra kém ca ca.


Chu thị nói yêu cầu này, chính là vì nhi tử mình giành tiền đồ Nghi Loan vệ.


Vì đúng lúc trị bệnh cho nàng, ca ca bị ép bỏ qua chọn lựa Nghi Loan vệ. Vì vậy, người tiến nhập Nghi Loan vệ của Diệp gia, thành Diệp Hướng Chinh.


Sau này, ca ca đi tây sơn doanh, lại bị chung thân tàn tật…


Đương niên nàng hôn mê bất tỉnh, cũng không quá rõ ràng tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, khảo hạch của Nghi Loan vệ đã kết thúc, mọi người tam phòng vì chiếu cố tâm tình của nàng, cũng cố ý giấu diếm chuyện này.


Không lâu nàng liền gả xa tới Nam Bình, đối với tình huống cụ thể của Diệp gia càng không rõ lắm. Chờ nàng có năng lực điều tra tất cả, những chi tiết này đã sớm tiêu diệt.


Đến một khắc này, nàng mới biết được đại phòng đã sớm mưu đồ Nghi Loan vệ.


Nghe ngôn ngữ kiên quyết của phụ mẫu lúc này, nói vậy sẽ không từ bỏ danh ngạch Nghi Loan vệ. Nguyên bản, đại phòng không có bất cứ cơ hội nào, hết lần này tới lần khác nàng xảy ra chuyện, mới chui chỗ trống từ đó…


Đầu nguồn một đời bất hạnh của ca ca, ở chỗ nàng!


Hôm nay, nàng nghịch thiên mà quay về, cũng không có hôn mê bất tỉnh, sự tình đã thay đổi.


Bất kể là trời xanh có đức hay có bổ(bù đắp), nói chung nàng đã đứng ở đây, tuyệt sẽ không để cho bi kịch đời trước phát sinh nữa!


Nghi Loan vệ vốn nên thuộc về ca ca, nàng chắc chắn hoàn hoàn hảo hảo mà đưa tới trong tay hắn!


Nàng lược lược dẹp loạn tâm tình cuộn trào mãnh liệt cuồn cuộn, nói với Vân ma ma rằng: “Thỉnh Vân ma ma thông báo đi.”


Nghe xong những lời này, trong mắt Vân ma ma có tự trách nhàn nhạt bay qua, lập tức gật đầu.


Đều do nàng nhất thời nhẹ dạ, bất ngờ không kịp đề phòng để lục cô nương nghe được những lời này, thật sự là nàng thất trách.


Bookwaves.com.vn

Nhưng lời đều lọt vào tai rồi, Vân ma ma cũng chỉ có thể tiến lên thông báo, nghĩ thầm sau đó mới thỉnh tội với tam thái thái sau.


Rất nhanh, bên trong truyền đến một ôn nhu tiếng nói: “A Ninh đã trở về? Mau vào đi!”


Ấm áp nhu hòa, đây là tiếng nói của mẫu thân, là tiếng nói nàng tưởng niệm vô số lần.


Nàng đã bao lâu không có nghe được thanh âm của mẫu thân? Hai mươi lăm năm, đủ hai mươi lăm năm a!


Vào phòng, đầu tiên nàng nhìn thấy đó là mẫu thân Đào thị.


Lúc này Đào thị cười tủm tỉm, trong mắt hạnh tràn đầy từ ái thân thiết, gò má nàng có một má lúm đồng tiền, để người thấy liền sinh lòng vui mừng.


Hình dáng này, giống trong tưởng niệm của Diệp Tuy như đúc!


Lúc này đây, không bao giờ là tưởng tượng và ảo giác nữa. Đây là thật, nàng nhìn thấy mẫu thân, đây là thật!


“Mẫu thân…” Nàng nức nở kêu một tiếng, sau đó không quan tâm chui vào trong lòng của Đào thị.


Xông vào chóp mũi, là liên hoa hương nhàn nhạt, đây là vị đạo của mẫu thân, để nàng nhịn không được hai mắt đẫm lệ giàn giụa.


Cái bộ dáng này của nàng, nhưng làm người bên trong căn phòng sợ hết hồn.


Tiếu ý ở khóe miệng Đào thị lập tức ẩn xuống, không ngừng bận rộn mà hỏi thăm: “A Ninh, ngươi làm sao vậy? Nhưng chuyện gì xảy ra? Mau mau nói cho mẫu thân biết.”


A Ninh là nữ nhi nhỏ nhất, ngày xưa cũng sẽ quen làm nũng, nhưng nức nở khóc giống như bây giờ, quá không tầm thường.


Nhắc tới, a Ninh hôm nay phải đi Thiên Ân trại ngựa cưỡi ngựa, chớ không phải là ở trại ngựa chuyện gì xảy ra chứ?


Lúc này, trong ngực nàng Diệp Tuy ngẩng đầu lên, hướng phía nàng chậm rãi cười, nước mắt lại tuôn rơi. Thoạt nhìn, có một loại chua xót khó có thể nói hết.


Lần này, Đào thị mới chân chính khẩn trương.


A Ninh như vậy, phảng phất có cực kỳ bi ai nói không nên lời, nàng chưa từng gặp qua!


A Ninh là nàng cô nương nuông chiều, luôn luôn là phủng ở lòng bàn tay thương yêu, đến chuyện bẩn đều là mới vừa tiếp xúc, sao lại lộ ra loại thần tình này?


A Ninh rõ ràng đang cười, lại khóc lợi hại như vậy. Đào thị có thể cảm thụ cái loại cực hạn vui mừng trên người nữ nhi, cũng có thể cảm nhận được cái loại khắc sâu bi thương.


Nàng vừa vỗ nhẹ vai của Diệp Tuy, nỗ lực để nàng bình tĩnh trở lại, vừa đưa một ánh mắt sầu lo đến chỗ ngồi bên trái.


Chỗ ngồi bên trái, chính là Diệp An Thế. Hắn giống Đào thị, đang thân thiết nhìn Diệp Tuy khóc thầm.


Lúc này lòng của Diệp An Thế vừa kinh ngạc vừa đau. A Ninh tựa như không nhìn thấy hắn, vào phòng liền nhào tới chỗ Đào thị khóc lên.


Đây hoàn toàn không phải biểu hiện ngày xưa a Ninh sẽ có, các làm nũng như vậy, như tao thụ ủy khuất vô tận.


Hắn cùng với Đào thị liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra tình tự tương đồng.


A Ninh rốt cuộc làm sao vậy?


Thanh âm nức nở của Diệp Tuy dần dần nhỏ, nỗi lòng cũng dần dần bằng phẳng lại.


Bookwaves.com.vn

Cách hai mươi mấy năm, liếc thấy phụ mẫu, nàng căn bản không khống chế được kích động của mình.


Vô luận có bao nhiêu năm hàm khí công phu, ở trong chớp nhoáng này, nàng đều muốn quay phụ mẫu khóc rống một hồi.


“Mới vừa rồi ta ngã ngựa, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng sau này đều không thấy được cha nương. Nhất thời tình thế cấp bách mới…” Diệp Tuy trả lời, thỉnh thoảng khóc thút thít hai tiếng.


Nghe được nàng nói như vậy, chân mày của Diệp An Thế hơi nhíu, tiếp tục hỏi: “Thật không có chuyện gì khác?”


Hắn cảm thấy nữ nhi thương tâm như vậy, tất là xảy ra đại sự gì. Chỉ ngã ngựa, không đến mức a.


Diệp Tuy ép lệ ý xuống, nàng lắc đầu, mở to một đôi mắt tinh lượng đáp: “Phụ thân, chính là như vậy, không có chuyện gì khác.”


Diệp An Thế luôn mãi đánh giá Diệp Tuy, thấy tuy là hai mắt đỏ bừng, nhưng mặt mày dần dần xoè ra, không giống có âm thầm tích tụ đau buồn trong lòng.


Trong lòng hắn hơi thả lỏng: Xem ra, a Ninh đích thật là không có chuyện gì.


Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không yên lòng, nhắc nhở: “A Ninh, nếu có chuyện gì, nhớ kỹ đúng lúc nói cho biết mẫu thân ngươi.”


Diệp Tuy gật đầu, biểu thị có chuyện chắc chắn sẽ không cất giấu, chắc chắn nói cho mẫu thân biết đầu tiên, một phen bảo chứng như vậy.


Lúc này mới dẹp yên lòng của Diệp An Thế và Đào thị.


Nhìn thấy Diệp Tuy đích xác an ổn vô sự, Diệp An Thế liền nhớ tới chuyện mới vừa rồi bị cắt đứt, liền nói với Đào thị: “Chuyện mới vừa rồi, trong lòng ta hiểu rõ, ngươi yên tâm. Hiện tại ta liền đi Duyên Quang viện một chuyến…”


Diệp Tuy khéo léo đứng ở một bên, thấp bộ dạng phục tùng, cũng không nói lời nào.


Nàng biết phụ thân đi Duyên Quang viện tất là vì chuyện Nghi Loan vệ, nàng cũng biết, lần đi này của phụ thân nhất định không có kết quả.


Người như tổ phụ vậy… Chắc chắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của phụ thân.


(Luna: Chỉ mới 3 chương thôi mà thấy tình tiết khác truyện rồi ha, đương nhiên nó không thay đổi quá nhiều đến cốt truyện nhưng vẫn là khác.)


##### chương 3: Lạp, vẫn như cũ là máy rời hãy sao? Chẳng biết thượng tam chi cao hương năng không thể nhìn thấy bình luận cất dấu ni…



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân