Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 5: TIÊN CƠ


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay ra mắt game Áo Cưới Giấy 4. Ta bão mỗi truyện ta dịch 1 chương để chia sẻ niềm vui với mọi người nè


Ấn tượng của Diệp Tuy khắc sâu với Nghi Loan vệ khảo hạch lần này.


Quá khứ, vì Nghi Loan vệ là ngự tiền thủ vệ, ngoại trừ nhìn tướng mạo ra, cũng chỉ khảo hạch võ nghệ.


Tục ngữ nói “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, võ công cao thấp liền trở thành tiêu chuẩn duy nhất.


Lúc này đây, có lẽ là hoàng thượng dự định dùng Nghi Loan vệ làm thân quân, khảo hạch liền rất khác quá khứ.


Ngoại trừ võ nghệ ra, còn thi vũ lược, hai thứ thiếu một thứ cũng không được!


Lúc đó sau khi nàng khỏi bệnh, đường huynh Diệp Hướng Chinh đã trúng cử Nghi Loan vệ, trở thành đại hỷ sự của Diệp gia, hầu như truyền khắp từng góc Diệp gia.


Không chỉ có như vậy, vì khoe bản lĩnh của Diệp Hướng Chinh, tổ phụ còn triệu tập hậu bối còn trẻ trong tộc, ở Vinh Ân đường nghe Diệp Hướng Chinh giảng giải vũ lược.


Bởi vì nàng đã cập kê, vừa vặn có tư cách tiến Vinh Ân đường, liền nghe được đề mục vũ lược lúc đó.


Ngay lúc đó, nàng không cảm thấy quá hứng thú với những thứ này, chỉ nhớ rõ đề mục là dụng binh tiến công chi đạo. Về phần Diệp Hướng Chinh là làm sao phá đề, nàng đã sớm quên mất.


Nói vậy Diệp Hướng Chinh làm bài không có chỗ quang thải gì, cho nên nàng mới không có ấn tượng.


Sau này nàng ở trong thư phòng của ca ca Diệp Hướng Ngu, thấy được thiên thiên sách luận bị giấu đi, mới biết cái gì mới là kinh tài tuyệt diễm.


Ca ca nói có sách, mách có chứng, từ dụng binh đến tiến công đến thủ thành, đều trình bày phi thường đặc sắc. Mấu chốt nhất là, ca ca còn đưa ra kiến giải “Dụng binh xem thời cơ, không lấy lực chiến”.


Thật lâu sau, nàng mở kiến giải truyền thụ của ca ca ra, trở thành một đoạn văn sau này Nghi Loan vệ đều có thể đọc thuộc lòng:


“Người cố giành thắng lợi trước dao sắc, không phải lương tướng. Người sau dụng cụ đã mất, không phải thượng thánh. Trí giống với nhiều người, không phải quốc sư; kỹ giống với nhiều người, không phải quốc công.”


(Luna: Xin lỗi mọi người, trình độ của mình có hạn thôi)


Đáng tiếc, lúc đó ca ca đã qua đời nhiều năm, chỉ có những thứ vũ lược này không có tiêu thất…


Sống lại một đời, nàng chắc chắn để tài hoa của ca ca, vũ lược của ca ca toả sáng quang thải, ai cũng không thể ngăn cản!


Mang theo quyết tâm như vậy, Diệp Tuy ly khai Ánh Tú viện, về tới Tây Đường viện của mình.


Tây Đường viện ở phía tây của Ánh Tú viện, vì nơi này trồng rất nhiều tây phủ hải đường, nàng liền trực tiếp đặt là “Tây đường viện” .


Tây Đường viện diện tích không lớn, lại là một viện lạc tam tiến. Chỗ như vậy, ở giữa các cô nương Diệp gia tính là rất khá.


Nàng bảy tuổi đã dợn đến nơi đây, thẳng đến mười sáu tuổi gả người ly khai, ở chỗ này đủ chín năm.


Từng ngọn cây cọng cỏ của Tây Đường viện, một bàn một ghế trong viện, đều là nàng cực kỳ yêu thích, đều là hợp tâm ý của nàng nhất.


Trước lúc xuất giá, nàng còn không thôi nói ra yêu cầu với mẫu thân, bảo mẫu thân để trống viện tử này, chờ nàng sau này thăm viếng tiếp tục ở.


Đáng tiếc nàng chưa từng về ở…


Khi đó Diệp gia sớm bị hủy, tất cả viện lạc của tam phòng đều bị một cây đuốc đốt rụi, chỉ còn lại có một ít gạch nát ngói bể.


May là, hiện tại Tây Đường viện còn tồn, tây phủ hải đường trong viện còn sinh cơ bừng bừng, hết thảy đều giống như nàng mong.


Lúc này, phụ nhân trung niên cả người tài hơi mập tiến lên đón, cười híp mắt nói: “Cô nương hôm nay ở mã tràng chơi có vui vẻ không? Điểm tâm đều chuẩn bị xong, cô nương mau vào phòng.”


Bookwaves.com.vn
Dứt lời, nàng liền tiến lên đỡ lấy Diệp Tuy, thái độ tự nhiên mà thân mật.


Viền mắt của Diệp Tuy đỏ lên, ách thanh kêu: “Nãi nương, ta…”


Đây là nãi nương của nàng Quý ma ma, Quý ma ma từ nhỏ đến lớn vẫn bồi nàng, sau này lại cùng nàng đi Nam Bình Cố gia!


Quý ma ma còn sống, cũng chưa chết ở Bích Nghiễn trì Nam Bình Cố gia!


Cho tới hôm nay, nàng đều còn nhớ rõ lúc Quý ma ma bị vớt lên, thân thể băng lãnh cứng ngắc như thế nào…


Nàng vươn tay cầm tay của Quý ma ma, cảm thụ cái loại ấm áp từ đáy lòng thấu ra ngoài này, hầu như sắp rơi lệ.


Nhìn thấy cái dạng này của Diệp Tuy, dáng tươi cười của Quý ma ma ngưng trệ, vội hỏi: “Cô nương làm sao vậy? Là đã xảy ra chuyện gì?”


Diệp Tuy lắc đầu, trả lời: “Nãi nương, ta không sao, ta ngã từ trên ngựa xuống, thiếu chút nữa sợ hãi.”


Nàng sợ Quý ma ma lo lắng, còn cố ý vòng vo xoay người, biểu thị bản thân hết thảy đều tốt.


Quý ma ma thấy nàng quả thực không có việc gì, mới yên tâm, lại nghiêm nghị nhìn nha hoàn sau lưng Diệp Tuy, trầm giọng hỏi: “Cô nương ngã xuống ngựa, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


Đối tượng nàng hỏi, chính là Bội Ngọc và Bội Thanh theo chân Diệp Tuy ra phủ.


Lời nàng vừa rơi, Bội Ngọc và Bội Thanh liền cúi đầu, vừa bất an lại áy náy.


Ở trước mặt Quý ma ma, các nàng không dám có bất kỳ giấu giếm nào, trước sau thỉnh tội nói: “Là nô tỳ sơ sót, thỉnh Quý ma ma trách phạt.”


Quý ma ma là nãi nương của Diệp Tuy, lại là quản sự ma ma của Tây Đường viện, địa vị ở trong viện không bình thường.


Đó là đại nha hoàn như Bội Ngọc, Bội Thanh, bình thường đều kính nể Quý ma ma có thừa.


Một hồi này các nàng tự biết phạm sai lầm, cũng không dám có bất kỳ thôi ủy giải thích, chỉ lo sợ chờ đợi Quý ma ma xử phạt.


Diệp Tuy an tĩnh đứng ở Quý ma ma bên người, tinh tế đánh giá hai đại nha hoàn của mình.


Nói như thế nào đây, kỳ thực nàng đã không quá nhớ rõ tướng mạo của hai nha hoàn này rồi, lại vẫn nhớ các nàng làm qua chuyện gì.


Thực sự quá khắc sâu a!


Sau khi nàng ngã ngựa, mẫu thân tức giận không ngớt, cho rằng là Bội Ngọc Bội Thanh sơ sẩy sở trí, lập tức điều các nàng ra khỏi Tây Đường viện.


Bội Ngọc thành nha hoàn thô sử, sau này vẫn tận tâm chiếu Cố ca ca, trở thành thiếp thất của ca ca, tiếp sau này…


Ánh mắt của Diệp Tuy lãnh lãnh, cuối cùng nhìn về phía Bội Thanh.


Bội Thanh phải đi tương tẩy phòng, chắc chịu không ít khổ, không thôi cũng sẽ không biến thành như vậy.


Cũng chính là bởi vì chịu khổ, Bội Thanh mới có thể trải qua trọng trọng đau khổ, ở trước khi chết đưa chân tướng đến Nam Bình Cố gia…


Bookwaves.com.vn
Hôm nay từ đầu nhìn lại, Diệp Tuy càng cảm giác mình nhận người không rõ.


Đến đại nha hoàn bên người là dạng tính tình gì, quá khứ nàng cũng không biết. —— có lẽ nói, nàng căn bản không thèm để ý.


Nàng cho rằng Bội Ngọc hơi trầm ổn thoả đáng, nhưng thật ra là người cố chấp ngoan lệ; nàng cho rằng Bội Thanh chất phác hướng nội, lại liều chết đi bên người nàng.


Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng chính là người nhìn rõ như thế, kì thực tính tình hồ đồ, chớ trách sẽ có người nói nàng tốt số!


Vô tri cố vô ngại, đó không phải là tốt số sao?


Mâu quang của Diệp Tuy lóe lên, liền mở miệng nói: “Lần này là ngoài ý muốn, nể tình quá khứ các ngươi dụng tâm, xử lý nhẹ, phạt các ngươi ba tháng tiền.”


Quý ma ma kinh ngạc nhìn Diệp Tuy, môi giật giật, sau cùng không nói gì.


Cô nương vẫn là nhẹ dạ. Mà thôi mà thôi, sau này nàng nghiêm gia trông giữ là được, chỉ hy vọng hai nha hoàn này nhớ kỹ cái tốt của cô nương.


Nghe một xử phạt như thế, Bội Ngọc Bội Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, không ngừng bận rộn nói tạ ơn, trong lòng cảm kích không ngớt.


Phạt tiền tiêu vặt hàng tháng vẫn là tốt, các nàng sợ nhất chính là mất công việc, sợ bị điều ra khỏi Tây Đường viện.


May là, cô nương tâm từ…


Suy nghĩ một chút, Diệp Tuy liền gọi Bội Thanh, phân phó nói: “Ngươi đi ra sau, nếu nhìn thấy ngũ thiếu gia, mời hắn đến Tây Đường viện một chuyến.”


Nghe xong lời này, Bội Ngọc ngẩn ra, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tuy.


Dĩ vãng đi viện tử của ngũ thiếu gia, đều là bản thân. Lúc này tại sao là Bội Thanh đi?


Nhưng nàng vừa mới phạm sai lầm, mặc dù trong lòng có cách nghĩ, lại cúi đầu cái gì cũng không dám nói.


Diệp Tuy thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó tránh tầm mắt


Nàng còn phải quan sát thêm một phen, nếu Bội Ngọc còn như kiếp trước vậy, nàng sẽ không dễ dàng tha cho nàng!


##### Câu nói đọc thuộc lòng của Nghi Loan vệ kia, dẫn từ 《 Lục Thao 》, truyện vi Khương thái công làm, cụ thể đã bất khả thi, vọng biết.



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân