Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 7: TÂM NGOAN


Dịch giả: Luna Wong


Chính như Diệp Tuy đoán vậy, dù là Diệp An Thế đi Duyên Quang viện, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.


Nghe được tam phòng không muốn từ bỏ danh ngạch, sắc mặt của Diệp Cư Tiếu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Việc này, là ý của ta, các ngươi làm theo là được.”


Rất rõ ràng, thái độ của hắn đối với Diệp An Thế rất bất mãn.


Trước khi Diệp An Thế tới, liền nghĩ đến phụ thân sẽ thiên vị đại phòng, lại vạn lần không ngờ, việc này căn bản là ý của phụ thân!


Hắn cảm thấy tâm trong nháy mắt lãnh thấu, trong lồng ngực đã có hừng hực lửa giận, nhất thời nói không ra lời.


Phụ thân không thích hắn thì thôi, vì sao phải đối xử với Ngu nhi như vậy?


Phụ thân đối xử với hắn thế nào đều không có vấn đề gì, phản chính hắn đã sớm không cần. Thế nhưng làm một phụ thân, hắn không thể cứ nhìn nhi tử của mình chịu ủy khuất lớn như vậy!


Ngu nhi rõ ràng có tiến nhập bản lĩnh Nghi Loan vệ, tại sao phải từ bỏ? Thực sự buồn cười!


Hắn nhìn thẳng Diệp Cư Tiếu, đồng dạng lạnh giọng trả lời: “Phụ thân, sợ rằng hài nhi vô pháp đáp ứng yêu cầu này.”


Diệp Cư Tiếu thật không ngờ Diệp An Thế sẽ trực tiếp cự tuyệt, không khỏi ngẩn người.


Dĩ vãng nhi tử này mặc dù không thân cận hắn, cũng rất ít vi phạm ý tứ của hắn, hiện tại tại sao như vậy?


Bất quá, vô luận Diệp An Thế có phản ứng gì, chuyện hắn quyết định tình cũng sẽ không thay đổi.


Hắn khinh phiêu phiêu quét Diệp An Thế một mắt, trách cứ: “Ngu ca nhi từ bỏ danh ngạch, Chinh ca nhi có thể vào Nghi Loan vệ. Đây đối với Diệp gia mà nói, là kế lâu dài.”


Ngụ ý, vẫn là muốn Diệp Hướng Ngu nhường đường cho Diệp Hướng Chinh.


Nhưng, cùng là tử đệ Diệp gia, Diệp Hướng Ngu còn xuất sắc hơn Diệp Hướng Chinh rất nhiều, dựa vào cái gì phải làm một khối đạp cước thạch?


Diệp An Thế giận dữ phản tiếu, trái lại ôn tồn nói: “Hài nhi ngu dốt, không rõ làm sao trường cửu.”


Diệp Cư Tiếu hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nhiều năm vùi ở thiếu phủ giám không có việc gì, có thể minh bạch cái gì? Ngu ca nhi có một thân bản lĩnh, dù là không vào Nghi Loan vệ, cũng có thể ở trong quân đội mưu một tiền đồ. Kể từ đó, huynh đệ bọn họ đều có thể nhậm chức trong quân đội, đổi với nhà mà nói mới là chuyện thật tốt.”


Cuối cùng, hắn dạy dỗ: “Người mưu sự, vì kế lâu dài. Ngươi luôn nhìn chút lợi nhỏ ở trước mắt, liền đến trước mặt ta ồn ào, đây còn thể thống gì?”


Diệp An Thế không để ý đến nhắc nhở của hắn, cũng lười suy nghĩ kế lâu dài gì, gật đầu nói: “Phụ thân, hài nhi đích xác không hiểu.”


Diệp Cư Tiếu cho rằng Diệp An Thế bị thuyết phục, không nghĩ tới lại nghe được hắn nói: “Nhưng khảo hạch này, Ngu nhi sẽ không từ bỏ.”


Từ nhỏ đến lớn, Diệp An Thế nghe được quá nhiều đạo lý “nghĩ cho gia tộc”, quá khứ hắn cảm thấy rất đúng, cũng vẫn làm như thế.


Nên, vì không đè ở trên đầu ca ca, hắn bỏ qua vô số cơ hội thăng chức, cũng là vì Diệp gia…


Nhưng là, hiện tại như thế nào đây?


Đại phòng nơi chốn đè tam phòng, thê nhi của hắn vì hắn, không thể không ủy khuất cầu toàn. Tiểu tốt trong quân làm sao có thể so với Nghi Loan vệ? Nhi tử của hắn làm sao có thể chịu khi dễ như vậy?


bookwaves.com

Hắn nghĩ tới thê tử nước mắt, nghĩ tới nhi tử ưu tú, càng nghĩ tới trưởng nữ trong thâm cung…


Chính hắn không chiếm được đông tích che chở của phụ thân, nhất định không thể để cho nhi nữ của mình cũng như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không giống phụ thân của hắn!


Đi kế hoạch lâu dài của hắn, đi lợi ích gia tộc của hắn, thời khắc này hắn chỉ muốn làm một phụ thân vì tư lợi!


Một phụ thân vì tư lợi, chính là muốn tính toán lâu dài cho nhi nữ, tranh thủ tiền đồ lớn nhất cho nhi nữ.


Nghi Loan vệ là ngự tiền thị vệ, là cơ hội khó được, cũng là tiến thân tốt nhất, nói cái gì cũng không thể buông tha!


Hắn đứng lên, cung cung kính kính hành lễ với phụ thân: “Phụ thân, hài nhi cáo lui trước.”


Cũng không có gì đáng nói, việc hắn có thể nhịn, nhưng dính đến nhi nữ thì trăm triệu lần không thể nhẫn nhịn, hắn không thuyết phục được phụ thân, cũng không có ý định làm theo ý nguyện của phụ thân.


Dứt lời, hắn cũng không chờ Diệp Cư Tiếu có điều đáp lại, liền xoay người ly khai Duyên Quang viện.


Diệp Cư Tiếu giận dữ trong lòng, lại quên ngăn cản hắn rời đi, nhất thời cắn răng phun ra một câu: “Nghịch tử!”


Chuyện Duyên Quang viện, rất nhanh thì bị người cố tình biết.


Chu thị không nghĩ tới Diệp An Thế hội ngạnh khí như thế, dám vi phạm ý của lão thái gia, còn cho là mình nghe lầm.


Đến lão thái gia nói đều không hữu dụng, xem ra tam phòng tuyệt không buông tha danh ngạch Nghi Loan vệ.


Nếu như là như vậy, như vậy Chinh nhi làm sao bây giờ?


Nhi tử của mình có mấy phần bản lĩnh, Chu thị hết sức rõ ràng. —— Chinh nhi tuy rằng rất tốt, nhưng khẳng định không tranh hơn Ngu ca nhi tam phòng.


Chính là ý thức được điểm này, lúc trước Chu thị mới làm một phen mưu tính, vô tình hay cố ý ở trước mặt Diệp Cư Tiếu nói một ít lời.


Chu thị gả vào Diệp gia nhiều năm, đối với tính tình của cha chồng Diệp Cư Tiếu, không nói đo lường được mười phần, cũng có tám chín phần.


Nàng biết Diệp Cư Tiếu coi trọng lợi ích Diệp gia nhất, cũng không thích tam phòng, chỉ cần đánh danh nghĩa “Vì trưởng cửu của Diệp gia”, có thể hiếp bức tam phòng buông tha danh ngạch Nghi Loan vệ.


Nàng đoán không có sai, lão thái gia quả nhiên yêu cầu tam phòng buông tha danh ngạch, nhường đường cho Chinh nhi.


Ở trong cách nghĩ của Chu thị, tam phòng dù là tâm bất cam tình bất nguyện, cuối cùng vẫn sẽ thỏa hiệp.


Dù sao, quá khứ tam phòng luôn luôn là cái dạng này.


Thế nhưng, chuyện tiến triển để cho nàng thất kinh, dĩ nhiên nghĩ không ra chỗ nào xảy ra vấn đề.


Có lẽ là quen tam phòng né tránh, chờ nghe được kết quả này, nàng ngoài vô cùng kinh ngạc , trong lòng tràn đầy tức giận.


Bất quá là một nhi tử của kế thất suy nhược, lá gan của Diệp An Thế sao lại to thế? Ngu ca nhi làm sao có thể cản trở tiền đồ của nhi tử nàng?


bookwaves.com

Qua một lúc lâu, nàng mới tỉnh táo lại, lập tức phân phó nói: “Người đến, chuẩn bị một ít cao điểm đưa đi chỗ lão phu nhân, nói chuyện lão thái gia và tam gia tranh chấp cho lão phu nhân.”


Nghĩ đến lão phu nhân Kế thị, trong mắt Chu thị lóe lên một tia khinh bỉ, khóe miệng cũng treo tiếu ý giễu cợt.


Những năm gần đây, Kế thị khúm núm, ngoài miệng luôn lẩm bẩm “Gia hòa vạn sự hưng”, sợ nhất đó là lão thái gia mất hứng, bất cứ lúc nào cũng khuyên tam phòng nhường nhịn một chút, lần này nếu nàng biết tam phòng vi phạm ý của lão thái gia, sẽ làm như thế nào?


Đều nói kế mẫu ác độc, nhưng Kế thị làm kế mẫu cũng quá thiện lương chút. Thiện lương đến… ngu xuẩn.


Trên đời sao lại có người như Kế thị chứ? So với vị kế mẫu kia trong nhà mình, cũng kém quá xa!


Chu thị là đích trưởng nữ của Trường Hưng hầu Chu Thành Bích, đáng tiếc sinh mẫu mất sớm, sau này chịu nhiều đau khổ ở trong tay kế mẫu Phạm thị. Cuối cùng , Chu thị vẫn dựa vào tâm tính tàn nhẫn tránh khỏi kế mẫu hãm hại, có thể gả đến Diệp gia.

Chu thị là người sống sót bên chân kế mẫu, căm hận tất cả kế mẫu trên đời.


Trước khi gả đến Diệp gia, nàng đã làm xong chuẩn bị tranh đấu không chết không ngớt, không ngờ… Hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ.


Nàng vừa gả đến, cha chồng liền để cho nàng chưởng quản quyền to, bà bà lại hèn yếu, sau đó vào hai trục lý, không phải ngu dốt đó là úy sự, tất cả đều không chịu nỗi một kích.


Chớp mắt một cái, hơn hai mươi năm đi qua, Chu thị vẫn luôn sống rất nhẹ nhàng.


Nếu không phải là vì thứ tử Diệp Hướng Chinh thương yêu nhất, nàng đều sắp quên bản thân biết mưu tính nhân tâm nhất.


Dù là Diệp An Thế phản kháng thì như thế nào? Nàng có biện pháp để tam phòng thỏa hiệp!


Bất quá, lúc này đây nàng hiển nhiên tính sai. Nàng sai người đưa cao điểm tới chỗ Kế thị, lại bị y nguyên không thay đổi đưa trở về.


##### ngày hôm nay giằng co hơn nửa ngày tài năng phát ra ngoài, ta cảm thấy ta thượng chính là giả, thế nào đều không mở ra trang web ni…



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân