Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 8: QUÁ YẾU


Dịch giả: Luna Wong – kết thúc bão chương rồi nè, mọi người xem đã nghiện hơm???


Kế thị không có ở tại Duyên Quang viện, vài chục năm trước nàng đã dời đến phật đường Diệp gia ở rồi.


Phật đường Diệp gia ở góc tây bắc, cách chính viện Duyên Quang viện khá xa, bình thường ngoại trừ người của tam phòng ra, còn có người của đại phòng lâu lâu cũng sẽ đến thăm.


Đương nhiên, Kế thị thành tâm lễ Phật, cũng không muốn gặp người nào là được.


Thế nhưng, lúc này trong phật đường vang lên một ít lời nói giọng nói, phật đường yên lặng tăng thêm vài phần nhân khí.


Người nói chuyện bên trong, chính là Diệp Tuy, còn có ca ca của nàng Diệp Hướng Ngu.


Diệp Tuy và Diệp Hướng Ngu thượng thủ, còn lại là Kế thị an tĩnh ngồi ngay thẳng.


Có lẽ là do nhiều năm lễ Phật, khuôn mặt của Kế thị ôn nhuận hiền lành, nhưng kỳ quái là, ánh mắt của nàng không phải hòa nhạc an tường, mà là nhát gan sợ hãi.


Diệp Tuy không dấu vết quan sát tổ mẫu mình, phát hiện nàng còn trẻ hơn so với mình nghĩ.


Trên thực tế, Diệp Tuy đã không quá nhớ rõ hình dạng của tổ mẫu nữa. —— năm đó nàng thập phần chán ghét tổ mẫu hèn yếu này, hầu như không thường tới phật đường này.


Khi đó nàng luôn cảm thấy tổ mẫu làm liên lụy phụ mẫu, mỗi lần tới phật đường thỉnh an đều là không cam lòng không nguyệt ý, thậm chí vì tránh né tới nơi này mà cố ý giả bệnh…


Sau này tổ mẫu là bởi vì sao mà qua đời nhỉ? Nàng một chút ấn tượng cũng không có.


Đại khái, là giống như những người khác của Diệp gia, táng thân tại trong trận hỏa hoạn này đi.


Đối với tổ mẫu Kế thị này, bây giờ Diệp Tuy không có bao nhiêu cảm tình, dù cho nàng sống lại một đời cũng là như thế này.


Hôm nay nàng dùng nhãn giới Cố gia lão thái quân nhìn Kế thị, thì càng cảm thấy Kế thị sống rất hồ đồ, vĩnh viễn cũng không rõ, đến nỗi làm nhi tôn của mình đại thể chết oan chết uổng.


Cho dù Kế thị là thân tổ mẫu của nàng, nàng cũng không muốn thân cận quá nhiều.


Nhưng bây giờ, vì ca ca, nàng không thể không tới nơi này, còn đặc biệt dẫn luôn ca ca cùng đi.


Nhìn ra được, Kế thị thật cao hứng với việc Diệp Tuy huynh muội đến, nhưng nàng thiên tính nhu nhược, chẳng biết nên nói cái gì cho phải.


Diệp Tuy cũng không chờ mong tổ mẫu luôn luôn ít lời sẽ nói cái gì, sau khi thỉnh xong an, nàng tiếp tục nói: “Tổ mẫu, hai ngày nữa ca ca đi tham gia khảo hạch Nghi Loan vệ. Nghi Loan vệ chính là ngự tiền thị vệ, không phải người thường có thể vào, có phải ca ca rất lợi hại…”


Nàng ba la bô lô ngoài miệng nói liên tục, cắn chữ lại hết sức rõ ràng, cũng đủ để Kế thị nghe được rõ ràng.


Còn nữa, nàng miêu tả phi thường tường tận sinh động, chút bất tri bất giác, Kế thị sẽ biết Nghi Loan vệ là cái gì, Nghi Loan vệ quan trọng bao nhiêu.


Nàng vui mừng nhìn Diệp Hướng Ngu, môi giật giật, rốt cục nói ra một câu nói: “Ngu ca nhi… Rất tốt.”


Diệp Hướng Ngu vội trả lời: “Tổ mẫu khen, tôn nhi thực sự xấu hổ.”


Dứt lời, hắn không khỏi nhìn Diệp Tuy một mắt, trong lòng ít nhiều có suy đoán.


A Ninh ở trước mặt tổ mẫu nói nhiều lời như vậy, lại lần nữa nhắc tới Nghi Loan vệ, chớ không phải là…


Hắn suy nghĩ một chút, cũng vừa cười vừa nói: “Tổ mẫu, tôn nhi còn chưa từng chân chính thấy qua Nghi Loan vệ, nghe nói bản lĩnh của mỗi người bọn họ phi phàm, tất cả đều là nhân trung tuấn kiệt, tôn nhi thực sự quá bội phục bọn họ…”


Ngữ khí của hắn khâm tiện, lúc nói chuyện hai tròng mắt tinh lượng, ai nấy đều thấy được hắn hướng tới Nghi Loan vệ không gì sánh được.


Diệp Tuy hơi cúi đầu, nghĩ thầm: Ca ca thực sự tinh xảo đặc sắc, không chỉ biết nàng muốn làm cái gì, còn phối hợp thiên y vô phùng như thế.


Nếu ca ca không thể vào Nghi Loan vệ, đó nhất định là tổn thất của quốc triều!


Ngay lúc Diệp Hướng Ngu nói chuyện, Tùng ma ma đắc dụng bên người Chu thị cũng đi tới phật đường.


Bookwaves.com.vn

Không thể không nói, đương gia phu nhân Chu thị này làm việc vẫn là tương đối đẹp. Dù là đại phòng cùng tam phòng bất hòa, Chu thị cũng thường thường tặng đồ đến phật đường, thỉnh thoảng còn tự mình đến thăm Kế thị, một tức phụ tận cấp bậc lễ nghĩa.


Ở điểm này, Chu thị không có bất kỳ chỗ nào để có thể chỉ trích.


Hạ nhân phật đường nhìn thấy Tùng ma ma tới, liền vội vàng mời nàng đi vào, còn cười đến đầy mặt nịnh nọt.


Tùng ma ma là người đắc lực trước mặt đại phu nhân, nếu lấy lòng nàng, nói không chừng có thể ly khai cái địa phương phật đường quỷ quái này.


Những hạ nhân này có tâm tư gì, Tùng ma ma nhất thanh nhị sở, lại căn bản cũng không muốn để ý tới.


Trên mặt nàng nặn ra vẻ tươi cười, bước vào cư khách thất trong phật đường, lập tức hai mắt hơi co rụt lại.


Sao ngũ thiếu gia và lục cô nương lại ở chỗ này? Trùng hợp như vậy…


Trong lòng Tùng ma ma nhất thời có một loại cảm giác không ổn, lại kính cẩn nghe theo nói rằng: “Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân, gặp qua ngũ thiếu gia, gặp qua lục cô nương.”


Kế thị vẫn là hình dạng nhát gan, Diệp Hướng Ngu và Diệp Tuy tùy ý gật đầu.


Tùng ma ma vốn định chờ sau khi Diệp Tuy hai người rời đi, mới nói ra ý của Chu thị. Nhưng nàng vừa hành xong lễ, chợt nghe Diệp Tuy nói rằng: “Tùng ma ma có chuyện quan trọng gì sao? Vậy ngươi bẩm báo trước đi, chút nữa chúng ta lại bồi tổ mẫu niệm kinh.”


Diệp Tuy tự nhiên biết Tùng ma ma vì sao mà đến, hết lần này tới lần khác muốn ở một bên nghe.


Tùng ma ma nghẹn cứ đứng như vậy, che giấu nói rằng: “Nô tỳ cũng không có chuyện gì gấp gáp…”


Lời nàng còn chưa nói hết, đã bị Diệp Hướng Ngu cắt đứt: “Nếu không có chuyện gì, thì lui ra đi. Chúng ta còn có chuyện nói với tổ mẫu.”


Hắn uy nghiêm lên, thật đúng là uy nghiêm. Thân phận của hắn là Diệp gia ngũ thiếu gia, dù là Tùng ma ma được Chu thị nể trọng hơn nữa, cũng không dám biểu hiện ra bất luận cái gì bất kính với Diệp Hướng Ngu.


Bị huynh muội Diệp Tuy dùng lời một trước một sau chận lại, ngữ khí của Tùng ma ma nghẹn nghẹn, chỉ đành phải nói: “… Nô tỳ là phụng ý của đại phu nhân, đưa cao điểm tới cho lão phu nhân.”


Bookwaves.com.vn

Nghe vậy, mặt của Diệp Tuy rũ xuống, kỳ quái nói: “Nguyên lai là cao điểm a. Ta nghe nói cao điểm trong nhà dùng mỡ lợn để làm, tổ mẫu có thể ăn sao?”


“Tổ mẫu thành tâm lễ Phật, mỡ lợn làm cao điểm đương nhiên không thể ăn. Tổ mẫu, tôn nhi nói đúng không?” Diệp Hướng Ngu lập tức tiếp lời.


Bị hắn vừa nói như vậy, Kế thị theo bản năng gật đầu.


Cao điểm trong phủ, nguyên lai đều là dùng mỡ lợn làm sao? Quá khứ nàng dĩ nhiên không biết!


Điểm này, Tùng ma ma cũng không biết, ai sẽ để ý cao điểm dùng dầu gì để làm chứ? Nàng đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Diệp Tuy nhìn thoáng qua nàng.


Đó là nhãn thần đáng sợ a, tràn đầy lệ khí và sát khí, để Tùng ma ma cảm thấy nhường như có cái gì đang gác ở trên cổ.


Trong lòng Tùng ma ma hoảng hốt, lời gì đều nói không ra, chỉ phải mang theo cao điểm này hốt hoảng rời đi.


Sau khi nàng rời khỏi, Diệp Tuy cùng Diệp Hướng Ngu cũng hướng Kế thị xin cáo lui, cùng nhau ly khai phật đường.


Sau khi ra phật đường, Diệp Hướng Ngu dừng bước, bất đắc dĩ nói rằng: “A Ninh, tổ mẫu hèn yếu vậy, ngươi tội gì tính toán với nàng?”


Bất đắc dĩ hơn, hắn còn mang theo một tia hiểu rõ. Từ đầu tới đuôi, hắn đều biết muội muội đang làm gì, không thôi cũng sẽ không phối hợp như vậy.


Diệp Tuy cố ý mang theo ca ca đến phật đường, không có ý định hành sự gạt hắn, liền cười nhạt trả lời: “A, người tính toán tổ mẫu, không phải ta.”


Chân chính tính toán tổ mẫu Kế thị, là đại phòng Chu thị. Không thôi, sao lại có cao điểm này?


Nếu Chu thị mang đồ tới phật đường, liền dự định lợi dụng tổ mẫu. Tổ mẫu nhu nhược, đó không phải là lợi khí đối phó tam phòng sao?


Giới hạn trong tâm tính, mỗi người đều có lúc nhát gan. Trước đây mình ở Nam Bình Cố gia, sau khi biết Diệp gia gặp chuyện không may cũng chỉ biết khóc, thì có ích lợi gì?


Người có thể nhu nhược, nhưng không thể tiếp tục nhu nhược như thế, càng không thể hồ đồ trở thành quân cờ của người khác. Không thôi, cũng chỉ là người thân đau kẻ thù vui mà thôi.


Chuyến này của Chu thị không lợi dụng được tổ mẫu, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, không biết còn có thể ra chuyện yêu thiêu thân gì nữa?


##### ngày hôm nay qua đi mới có thể ở thư kỳ app xuất hiện ba? Âm thầm xoa xoa: Rốt cục không phải máy rời hãy ba? Ha ha ~~



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân