Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân



CHƯƠNG 9: TÍNH TOÁN


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay ăn cơm lố giờ, thành ra cúp học luôn, nên rảnh rỗi tặng mọi người thêm một chương nè


Mới vừa rồi ở phật đường, Diệp Tuy thấy rất rõ ràng: Khi tổ mẫu Kế thị nghe được mỡ lợn, sắc mặt cũng thay đổi.


Nàng đoán rằng, tổ mẫu sẽ có một đoạn thời gian không muốn gặp người của đại phòng, dù là Chu thị lại khiển người đến, cũng sẽ không được vào.


Chỉ cần qua mấy ngày nay, chờ khảo hạch của Nghi Loan vệ kết thúc, là được.


Diệp Hướng Ngu nhìn gương mặt ngưng túc của muội muội, không khỏi cười cười: “A Ninh, không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Dù sao ta cũng là Diệp gia tử đệ, bên Nghi Loan vệ Không cần lo lắng.”


Hắn biết, muội muội lo lắng hắn không thể vào Nghi Loan vệ, vì để cho muội muội yên tâm, hắn mới phối hợp thế.


Nói cho cùng, là thương sửng muội muội Diệp Tuy, lại cũng không quá coi trọng sầu lo của Diệp Tuy. Hắn không muốn từ bỏ khảo hạch Nghi Loan vệ, người bên ngoài có thể làm sao?


Dù sao hắn cũng là tử đệ nhánh đích của Diệp gia, sau khi trúng cử Nghi Loan vệ cũng là Diệp gia vinh quang, tổ phụ và đại bá nương còn có thể ám hại hắn sao?


Hắn mang trên mặt cười, ánh mắt kiên nghị mà tự tin, phảng phất không có gì có thể ngăn cản cước bộ của hắn.


Nhìn thấy hắn như vậy, Diệp Tuy bất giác lòng có chút chua xót. Dù là tam phòng bị đại phòng chèn ép, nhưng ca ca giống phụ mẫu, cũng sẽ không nhìn nhân tâm quá xấu, thủy chung nhìn thấy được hy vọng quang minh…


Bọn họ đâu dự đoán được, nhân tâm có thể ác độc như vậy? Trên đời này hết lần này tới lần khác có vài người thiên tính âm ngoan tâm hắc.


Càng là đại tộc mấy đời nối tiếp quang vinh hiển quý, càng nhiều người như vậy. Diệp gia thế đại trâm anh, làm sao có thể ngoại lệ?


Nhưng nàng cũng không có phản bác lời Diệp Hướng Ngu nói, chỉ cười ngọt, bày tỏ nhận đồng.


Một người nội tâm rộng rãi lạc quan, đây là một loại phúc khí. Nàng hà tất nói càng nhiều, để ca ca nhiễm hắc ám xấu xí này chứ?


Nàng sẽ đem hết khả năng, ngăn trở các loại ô uế của Diệp gia ra khỏi ca ca phụ mẫu, sẽ không để cho những tiểu nhân âm ngoan kia như nguyện!


Chỉ thị của Diệp Cư Tiếu vô ích, con cờ tổ mẫu Kế thị này cũng không thể hạ thành, mà khảo hạch Nghi Loan vệ càng ngày càng gần. Chu thị còn có thể có biện pháp nào ngăn cản ca ca đây?


Nàng đều có chút ngạc nhiên…


Trong Lan Đình viện, Chu thị nghe Tùng ma ma hồi bẩm, trên mặt như trước đoan trang ung dung, nhìn không ra có nửa điểm tức giận.


Nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua Tùng ma ma, mới hỏi: “Nói như vậy, là bởi vì Ngu ca nhi bọn họ ở phật đường, ngươi mới không hoàn thành?”


Tùng ma ma căng thẳng trong lòng, vội vã nhỏ ý trả lời: “Hồi đại phu nhân, chính là như thế này. Nô tỳ hành sự bất lực, thỉnh đại phu nhân trách phạt.”


Tùng ma ma ở bên người Chu thị nhiều năm như vậy, tất nhiên là biết trong lòng Chu thị lúc này tức giận, liền lui sang một bên.


Một lát sau, Chu thị mới hừ lạnh một tiếng. Mặt mày nàng cau lại, nhãn thần lại có chút nghi hoặc.


Ngu ca nhi bọn họ đúng lúc xuất hiện ở phật đường như vậy, nhất định là nghĩ đến mình cũng sẽ phái người đến đó, đây là tưởng ngăn trở mình dùng con cờ Kế thị này! Không nghĩ tới, lần này tam phòng lại ra một người minh bạch, nghĩ đến không phải Diệp An Thế đó là Đào thị.


Chu thị cảm thấy bất khả tư nghị, thế nào tam phòng hình như thoáng cái trở nên lợi hại thế? Đầu tiên là Diệp An Thế ngạnh khí cự tuyệt ý của lão thái gia, bây giờ còn biết phái nhi nữ đi phật đường lấy lòng Kế thị, để cho mưu tính an bài của nàng toàn bộ rơi vào khoảng không!


Bookwaves.com.vn

Xem ra, tam phòng tuyệt sẽ không từ bỏ chọn lựa Nghi Loan vệ, thậm chí còn cường ngạnh trước đó chưa từng có.


Cái này khó giải quyết, nên làm cái gì bây giờ?


Tùng ma ma đến gần một bước, cẩn thận đề nghị: “Đại phu nhân, không bằng thương nghị việc này với đại thiếu gia đi? Nói không chừng đại thiếu gia có biện pháp đó?”


Đại thiếu gia, là trưởng tử của Chu thị Diệp Hướng Đĩnh, hắn đã thú thê sinh tử, bây giờ nhận chức ở Quân Khí giám.


Nghe xong lời của Tùng ma ma, Chu thị lại lắc đầu: “Không được. Đĩnh nhi luôn cho rằng Chinh mà tâm tính bất định, hắn vốn cũng không tán thành Chinh nhi nhập Nghi Loan vệ.”


Trưởng tử Diệp Hướng Đĩnh, thứ tử Diệp Hướng Chinh đều là thịt trong tim của nàng, hết lần này tới lần khác hai huynh đệ nhất mẫu đồng bào này, bản tính tính tình kém cực lớn, bình thường cũng không quá hợp.


Huống hồ, nhi tức Tôn thị có chút bất mãn với chuyện nàng thương yêu Chinh nhi, khả năng ở chỗ Đĩnh nhi lên không ít nhãn dược, càng làm hai huynh đệ không thân cận.


Nghĩ tới đây, Chu thị nhịn không được thở dài một hơi. Tình huống hai nhi tử ở chung như vậy, trưởng tử nguyện ý vì bào đệ bày mưu tính kế sao?


Vẫn là thôi đi.


Lúc này, Chu thị không khỏi nhớ tới tướng công Diệp An Thái xa ở Giang Nam đạo Tịnh châu nhậm chức. Nếu như tướng công ở Kinh Triệu đạo, chuyện này đã sớm giải quyết rồi, đâu còn để tam phòng nhảy nhót chứ?


Đáng tiếc Tịnh châu các Kinh Triệu thập phần xa xôi, thư từ qua lại phải hao tổn một lúc lâu. Lúc trước Chu thị đã viết thư cho Diệp An Thái nói chuyện Nghi Loan vệ, đến bây giờ cũng chưa có thu được hồi âm.


Chu thị cảm giác có lẽ là mình an nhàn quá lâu, đến một chuyện nhỏ như thế đều cảm thấy thúc thủ vô sách, đây ở quá khứ là không có khả năng phát sinh.


Nàng từ Trường Hưng hầu phủ đạp ra một cẩm tú lộ, lẽ nào hiện tại ngay cả Diệp gia tam phòng đều không đối phó được sao? Nói ra để cho kế mẫu thứ muội của nàng nghe được, sợ sẽ cười đến rụng răng đi.


Chu thị cứ tự đắc nghĩ như vậy, cuối cùng trong con ngươi tinh quang lóe lên, rốt cục định ra chủ ý.


Nàng thực sự hồ đồ, vì sao nhất định phải để tam phòng chủ động buông tha Nghi Loan vệ chứ? Chỉ cần Ngu ca nhi vô pháp tham gia khảo hạch, như vậy danh ngạch Nghi Loan vệ của Diệp phủ, nhất định là của Chinh nhi rồi.


Biện pháp để Ngu ca nhi vô pháp tham gia khảo hạch, nàng tùy tiện suy nghĩ một chút, đều có mấy cái a!


Nàng gọi Tùng ma ma, phân phó nói: “Ta có chuyện phân phó ngươi đi làm, lúc này đây nghìn vạn lần phải cẩn thận tỉ mỉ, không thể làm hỏng nữa!”


Bookwaves.com.vn

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền đi qua hai ngày, cách ngày Nghi Loan vệ khảo hạch càng ngày càng gần.


Hai ngày này, Diệp Cư Tiếu vẫn gọi Diệp An Thế, Diệp Hướng Ngu đến vài lần, mục đích đều là để Diệp Hướng Ngu buông tha khảo hạch Nghi Loan vệ, kết quả đương nhiên không thể như nguyện.


May là nhanh đến trung thu, trong khoảng thời gian này lễ bộ bận rộn, thời gian Diệp Cư Tiếu có thể lưu ở trong phủ cũng không nhiều, mới có thể để phụ tử Diệp An Thế thoáng thở dốc.


Nguyên bản Diệp Hướng Ngu dự định tiếp tục xuất phủ luyện tập, nhưng mỗi ngày đều bị Diệp Tuy lấy các loại các dạng lý do quấn lấy, chỉ phải lưu ở thư phòng nhỏ trong phủ, giảng giải những thâm ảo tối nghĩa vũ lược cho Diệp Tuy.


Kỳ thực, đây đối với bản thân hắn mà nói cũng là một loại ôn tập, liền cũng tùy muội muội đi.


Vào đem, trong Tây Đường viện yên tĩnh, nhưng ánh nến còn đang sáng, thỉnh thoảng sẽ truyền ra vài tiếng hoa đăng rơi xuống.


Tối nay là Bội Ngọc gác đêm, chờ nha hoàn trong viện đều nghỉ ngơi, nàng mới lên dịch chăn cho Diệp Tuy dịch, sau đó nhỏ giọng bẩm: “Cô nương, chuyện người phân phó nô tỳ đi làm, đã làm xong.”


Sớm hai ngày nàng đã nhận được phân phó của cô nương, cho tới bây giờ mới thuận lợi làm thỏa đáng. May là còn kịp, bởi vậy có thể giúp được ngũ thiếu gia đi?


Bội Ngọc có một đôi mắt to thủy dịu, ở dưới ánh nến chiếu rọi càng lộ ra tinh lượng, điệp tiệp vụt sáng, có một loại ý tứ hàm xúc động nhân.


Diệp Tuy nhìn nàng một cái, tán dương một câu: “Làm rất tốt.”


Nàng biết, chỉ cần là chuyện có liên quan đến ca ca, Bội Ngọc nhất định sẽ làm rất tốt. Chuyện này cũng thỏa thỏa đáng đáng, làm còn tốt hơn so với chính mình có thể tưởng tượng .


Như vậy nàng sẽ mở mắt ra nhìn một cái, ngày Nghi Loan vệ khảo hạch kia sẽ phát sinh chuyện gì!


##### ngày hôm nay chúng ta giá vừa bắt đầu lạnh, mọi người địa phương ni? Vù vù hô…



Nhấn để mở bình luận

Xuân Khuê Bí Lục: Xưởng Công Thái Liêu Nhân