Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng


Cứ việc nghĩ đến Lâm Tử Viên dễ dàng khống chế hành động của nàng, Ẩn Hạ Nguyệt lại càng cảm thấy buồn bực, từ khi nào Ẩn Hạ Nguyệt nàng lại rơi xuống thế bị động dễ dàng bị người khác nắm lấy như thế, hàng chân mày thanh tú một thoáng khẽ chau, nhìn cổ tay bị bóp sưng đỏ, Ẩn Hạ Nguyệt khẽ mím môi, nam nhân chết tiệt, nhất định có một ngày, món nợ này nhất định nàng sẽ đòi lại.
" Vương phi! trà của ngài...." Tiểu Vân bưng cốc trà đưa lên cho Ẩn Hạ Nguyệt , thấy vương phi vẻ mặt âm trầm suy tư, tiểu Vân cũng không dám nói nhiều, lui ra sau, nhưng thấy cổ tay của vương phi bị sưng đỏ, tiểu Vân cũng không khống chế được lo lắng mà lên tiếng : " vương phi, tay của ngài.... Là do vương gia làm sao?!" hèn gì vương phi muốn đi khỏi đây, tất cả là tại vương gia bắt nạt vương phi, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, càng nghĩ càng oán hận, tiểu Vân cảm thấy quyết định rời đi của vương phi là vô cùng đúng, chứ nếu ở lại đây không chừng có một ngày vương gia vô duyên vô cớ làm hại đến vương phi
Ẩn Hạ Nguyệt uống một ngụm trà, tâm trạng ẩn ẩn buồn bực bình lại, tâm một thoáng thả lỏng, nghe tiểu Vân hỏi, lắc đầu cười giễu : " không có gì, chỉ là thương nhẹ thôi!" Tiểu Vân nghe thế cũng một thoáng thả tâm
" Vương phi, hay là chúng ta ra ngoài đi, nghe nói hôm nay là hội chùa, nhất định rất đông đúc...." Tiểu Vân đề nghị, vương phi đã lâu rồi chưa bước ra vương phủ, nhân tiện ra ngoài để thả lỏng tâm trạng cũng tốt. Ẩn Hạ Nguyệt chợt nghĩ đến, dường như nàng đến cổ đại hơn nửa tháng mà lại quên chưa đi thăm dò đường xá cổ đại, cái này thật thất trách a, bởi vì nàng cứ liên tục lên kế hoạch thoát khỏi vương phủ, lại quên thăm dò lối đi, cái này thực sự không ổn à nha.
" Tiểu Vân, chuẩn bị đi, chúng ta ra ngoài..." Ẩn Hạ Nguyệt lên tiếng. Tiểu Vân cung kính cúi đầu lui ra ngoài chuẩn bị
Cứ tưởng nếu đi ra khỏi vương phủ sẽ bị binh lính ngăn cản, không ngờ lại có thể tự do đi lại Lạc Khanh Nhan một thoáng hài lòng, có lẽ cổ đại không nhiều quy tắc như nàng tưởng. Cùng Tiểu Vân thong thả đi trên đường, đồng thời đánh giá phong cảnh đường xá cổ đại, Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, không khí cổ đại thôi, quả thực trong lành, cả con đường rộng lớn chỉ toàn người với người đi lại, không như ở hiện đại, xe cộ tấp nập, khói bụi đầy đường...
" Vương phi, chúng ta đi đâu nha..." Tiểu Vân hỏi Ẩn Hạ Nguyệt , chẳng lẽ cứ mạn vô mục đích đi khắp nơi như vậy sao?!
Ẩn Hạ Nguyệt lắc lắc đầu, không đáp, thong thả bước đi, Tiểu Vân cũng lẽo đẽo theo sau, không nói thêm gì nữa
Lơ đãng một thoáng liếc nhìn một sạp hàng bên đường, Ẩn Hạ Nguyệt bất giác ngừng lại, vươn tay cầm lấy chi mộc trâm lên, tinh tế đánh giá , Ẩn Hạ Nguyệt vô thức vươn tay ôn nhu vuốt ve chi mộc trâm, không hiểu vì cớ gì cảm thấy yêu thích khó buông tay.
" Cô nương, không biết có mặt hàng nào ưng ý không?!" Lão giả bán hàng mỉm cười chào khách. Ẩn Hạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn lão giả, đạm cười : " thanh mộc trâm này, ai là người làm ra nó". Nói đoạn giơ ra thanh mộc trâm
Thanh mộc trâm tinh tế, chất liệu cũng không quý hiếm gì, nhưng thủ công thực sự tinh xảo, đóa thanh liên nho nhỏ thanh nhã tuyệt trần trên chi mộc trâm, khiến cho thanh mộc trâm thêm một phần duyên dáng. Ẩn Hạ Nguyệt cũng không rõ, hà cớ gì một thoáng liếc mắt lại thích cây trâm nho nhỏ này. Lão giả nhìn nhìn chi mộc trâm một lát, mới lắc đầu thở dài : " cô nương, cái nãy thì lão cũng không rõ, có lẽ thanh mộc trâm này xuất sứ ở Tây An, lão biết cũng chỉ có vậy!"


Nhấn để mở bình luận

Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng