Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng


Cứ như vậy mà đi sao?!...
Yên lặng, không tiếng động mà bước đi như vậy sao?!...
Ta đã hứa với ngươi, đưa ngươi đi Tây An, xem sông núi nơi ấy
Ta đã hứa với ngươi, sẽ thiết đãi ngươi tất cả mỹ thực thiên hạ này...
Ta đã hứa với ngươi... nhiều lắm..... dù là....
Dung Phượng Ca... Dung Phượng Ca....
Đầu ngón tay một thoáng run rẩy muốn chạm vào mặt của nam nhân, nhưng là lại không dám, nắm chặt lấy năm ngón tay, đầu móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, in hằn những đường máu, xinh đẹp...
Sợ hãi...
Đau lòng....
Có một ngày cũng có người khiến cho nữ tử lãnh huyết vô tình này đau lòng, sợ hãi sao?!....
Chỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi... đúng vậy, chỉ là... một chút thôi mà, một chút sợ hãi, một chút đau lòng mà thôi... không ảnh hưởng gì nhiều.... Ẩn Hạ Nguyệt thì thào cười, nhưng là tiếu dung có chút điên có chút loạn đó... thực sự chỉ là một chút ít thôi sao?!
" Khụ...!!" Bỗng nhiên nam nhân đang yên tĩnh nằm kia, ho nhẹ, nước trong miệng từng chút từng chút một, theo khóe môi chảy ra ngoài, đầu ngón tay trắng bệch kia, một thoáng khẽ giật... Ẩn Hạ Nguyệt thấy vậy, một thoáng mừng như điên, nhưng rất nhanh liễm đi, vội vàng lại ôm lấy hắn, lên tiếng : " ngươi sao rồi... có khỏe không ?!" thanh âm vẫn như vậy thản nhiên, nhưng âm điệu không dấu nỗi lo lắng
" Lạnh..." Dung Phượng Ca khẽ đáp, mí mắt muốn mở ra, nhưng không làm cách nào mở được, đôi môi trắng bệch, không chút huyết sắc, khẽ run
" Không lạnh,... không sao!..." Ẩn Hạ Nguyệt nhanh chóng thoát lớp y phục ướt bên ngoài, ôm thật chặt lấy hắn, cái ôm dường như dùng tất cả sức lực của nàng, như là khuynh tẫn cả một đời ôn nhu của nư tử lãnh huyết kia, mãi một lát sau, thân mình của cả hai ấm dần lên một tý, Lạc Khanh Nhan mới nhanh chóng, gom một ít nhánh cây khô gần đó, nhóm thành một đống lửa to....
" Nguyệt Nguyệt , thiên niên liên.. Phượng Ca đã tìm được rồi..." Vài canh giờ trôi qua, khôi phục được một ít sức lực, Dung Phượng Ca mới lên tiếng, nhưng thanh âm thật sự khó nghe, khản đặc... có lẽ là vì ở dưới hàn đầm lâu lắm...
" Dung Phượng Ca, ngươi cũng thật to gan, dám dùng thuốc mê đối với ta.." Ẩn Hạ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nhìn Dung Phượng Ca, không nhắc thì thôi, chứ nói đến là nàng thật sự muốn bóp chết nam nhân này, hắn... luôn khiến cho nàng không khống chế được cảm xúc của mình
" Xin lỗi, vì Phượng Ca không muốn để cho Nguyệt Nguyệt mạo hiểm mà..." nam nhân đạm cười, tiếu dung vẫn như vậy thuần khiết đến như vậy, luôn khiến cho Ẩn Hạ Nguyệt không thể nào nổi nóng được, nàng thực sự rất muốn đánh hắn, muốn mắng hắn... nhưng là thanh âm không hiểu sao cứ nghen lại nơi cổ họng, không thốt thành lời...
" Nếu có thể... ta thực sự... rất muốn bóp chết ngươi.." Ẩn Hạ Nguyệt bất chợt cười khổ, thôi đi! Nàng quả thật hết cách với nam tử ngu ngốc nhưng quật cường còn hơn cả nàng rồi, thiên niên liên cũng đã tìm được, là lúc... nên đem hắn về trả lại cho gia gia của hắn đi thôi, duyên của hắn và nàng, đến đây... là kết thúc được rồi...
" Nguyệt Nguyệt , là đang lo lắng cho Phượng Ca sao..." Dung Phượng Ca khe khẽ cười, đôi con ngươi một thoáng sáng ngời, lấp lánh một mảnh ánh sáng ngọc, tham luyến hơi ấm trên người nữ tử, y khẽ nhích lại gần thêm một chút, một chút nữa...
" Không có..., chỉ là nếu ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ không biết làm sao ăn nói với gia gia của ngươi mà thôi.." Ẩn Hạ Nguyệt bình thản đáp lại, thanh âm không ra cảm xúc, nhưng là ánh mắt của nàng, lại không dám đối diện trực tiếp nhìn nam tử, Dung phượng Ca nghe vậy, một thoáng rũ xuống mi mắt, yên lặng không nói tiếp... mãi một lát sau, Ẩn Hạ Nguyệt cứ tưởng y đã ngủ, thì Dung Phượng Ca, lại nhẹ giọng nỉ non : " nếu.. Nguyệt Nguyệt ... lo lắng cho Phượng Ca một chút... thì tốt rồi, chỉ là... một chút mà thôi, cũng không có sao?!.."
" Ừ! Chỉ.. một chút mà thôi...." Ẩn Hạ Nguyệt thì thầm đáp lại, đúng vậy... chỉ là một chút mà thôi!
" Vậy là đủ rồi...." Dung Phượng Ca nhếch môi cười, má lúm đồng tiền in hằng trên má, ánh mắt khẽ nheo lại thành một đường cong, tiếu dung thực sự... rất đẹp, là thỏa mãn, là... hạnh phúc...
Thực sự nam tử này, rất dễ dàng thỏa mãn với những thứ...... đơn giản nhất...
" Nhan Nhan, đóa thanh liên ngàn năm này, không những có thể tăng nội lực, mà còn là thánh phẩm giải bách độc nha..." Dung Phượng Ca vừa chăm chú chế dược liệu vừa nói, Ẩn Hạ Nguyệt thì ngồi bên cạnh hắn, luyện công, bộ tâm pháp mà Hàm Vô đưa cho nàng, đến chín tầng, mấy tháng nay, nàng chỉ mới đột phá tầng thứ nhất. Thấy Ẩn Hạ Nguyệt tập trung như vậy, Dung Phượng Ca cũng không dám làm phiền, bèn dồn hết sức cho việc luyện dược, Nguyệt Nguyệt cần mấy viên thuốc này để tăng công lực, cho nên y nhất định phải luyện sao cho đóa thất sắc thanh liên trở nên hữu dụng nhất....
Một khi đã luyện công, thì thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, đến khi Ẩn Hạ Nguyệt mở mắt ra, thì sắc trời đã tối hẳn, ánh lửa bập bùng trong động, tiếng lửa cháy tí tách, trong không gian yên tĩnh thế này, cũng có thể nghe rõ ràng thấy thanh âm, Ẩn Hạ Nguyệt nhìn nam tử yên tĩnh nằm bên cạnh mình, ngủ lúc nào không hay, chợt thất thần...
Ẩn Hạ Nguyệt số lần thất thần, dạo gần đây nhiều lắm.... là bởi vì người này...
Khe khẽ thở dài, lấy áo choàng của mình khoác lên hắn, Ẩn Hạ Nguyệt nhìn mấy viên dược còn đang luyện dang dở, có chút buồn cười, thế gian tranh giành chí bảo thiên niên liên, không biết bao nhiêu người chôn xác trong cái hàn đầm kia, ấy vậy mà nhanh như vậy nàng lại dễ dàng có được... à.. mà cũng không dễ dàng gì, là... người này suýt dùng tính mạng của mình đổi lấy...
Dung Phượng Ca a... ngươi nói, ta phải đối với ngươi như thế nào mới tốt đây..?!
" Nguyệt Nguyệt luyện xong võ công rồi sao..?!" Dung Phượng Ca khẽ giật mình, dụi dụi mắt, lên tiếng hỏi, thanh âm còn buồn ngủ cho nên có chút giọng mũi, Ẩn Hạ Nguyệt quay đầu lại nhìn y, cười cười : " là ta đã đánh thức ngươi sao?! ngủ thêm một chút nữa đi..."


Nhấn để mở bình luận

Xuyên Về Làm Vương Phi Bị Thất Sủng