Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học



Đáng tiếc, sau khi đến đây có Tiểu Mộ so sánh, có câu thường nói, hàng so hàng thì kém cỏi, người so người thì chết.
Có Mộ Lâm như viên ngọc quý ở trước, sự xuất sắc của Tiểu Đường bị đè bẹp.
Nói ra, Tiểu Đường còn đến bệnh viện trước Mộ Lâm.

Với vẻ ngoài của Tiểu Đường, cô vừa đến đã gây được sự chú ý trong những người trẻ tuổi, sau lưng mọi người đều gọi Tiểu Đường là thiên nga trắng của bệnh viện này!
Thiên nga trắng, theo nghĩa đen là kiêu ngạo, lạnh lùng.
Kết hợp với ngoại hình của Tiểu Đường, có không ít người có ý đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Đường đẹp, bác sĩ Tiểu Mộ cũng đẹp, mỗi người một vẻ đẹp.
Một người là hoa nhài thanh khiết, một người là hoa phú quý nhân gian, kiểu khác nhau.
Chỉ cần hai người đứng cạnh nhau, Tiểu Đường vẫn nổi bật hơn.
Ngay khi mọi người đang thầm thì thầm to nhỏ, ánh mắt hơi kinh ngạc của Chung Hồng Quân dừng lại trên người Đường Sơ Hạ, quan sát một lúc.
“Không tệ.” Có chút mùi vị của đồ đệ ông!
Chung Hồng Quân mặt ngoài không biểu lộ gì nhưng có ai ở đây mà không nghe ra được chút “Rụt rè” kia của ông!
Ngay cả Sơ Hạ là người trong cuộc cũng nhìn ra được thái độ hài lòng của thầy.
Có lẽ người duy nhất trong số những người có mặt ở đây cảm thấy hơi khó chịu chỉ có Mộ Lâm.
Đã nói từ trước rồi, trước đây Mộ Lâm muốn theo học bác sĩ Chung, bây giờ thấy thái độ hài lòng của bác sĩ Chung đối với Đường Sơ Hạ, cô ta không kiềm chế được mà trong lòng hơi khó chịu.
Tiếp theo, mọi người tiếp tục đi thăm khám, thăm khám xong, ai làm việc nấy.
Sơ Hạ một lần nữa theo thầy trở về văn phòng.
Lại ngồi vào bàn làm việc, lúc này tâm trạng của Chung Hồng Quân hoàn toàn khác so với nửa giờ trước.
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt, ông nghĩ đến biểu hiện xuất sắc của cô vừa rồi.
Nói thật, thì ra Tiểu Đường có năng lực này sao?
Không nói gì khác, chỉ riêng chẩn đoán và tường thuật vừa rồi, biểu hiện của Tiểu Đường không kém gì những người cũ trong bệnh viện.
Một người mới, trước đây còn giấu nghề sao?!
Chung Hồng Quân suy nghĩ một hồi, chuẩn bị quan sát thêm, nếu thực sự là mầm non tốt thì ông nhặt được bảo bối thật rồi.
Đối với ánh mắt của bác sĩ Chung, Sơ Hạ không phải không cảm thấy nhưng cô không sợ đối phương nghi ngờ điều gì.
Đầu tiên, kinh nghiệm của chủ cũ và cô giống nhau đến kinh ngạc, đều học y, đều từng tiếp xúc với cả y học phương Tây và phương Đông.
Hơn nữa, mặc dù chủ cũ không rõ ràng lắm về chuyện tình cảm nhưng về sự nghiệp vẫn không phụ cuộc đời tươi đẹp của mình, tuổi trẻ thành tích xuất sắc.
Có thể được phân về bệnh viện số 2 thực tập thì đương nhiên sẽ không tệ.
Vì vậy, Sơ Hạ không cho rằng mình thể hiện có gì không ổn.
Lúc này, một văn phòng khác.
Bác sĩ Vinh nghiêm mặt nhìn Mộ Lâm, nhận ra sự lo lắng của đối phương, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
“Tiểu Mộ, thầy biết trước đây em muốn theo học bác sĩ Chung nhưng bệnh viện phân em đến đây, em phải học hành cho tốt.”
“Em không giống những người khác.

Vừa rồi em cũng nên nhìn ra, Tiểu Đường là sinh viên chính quy của trường y, em là người nửa đường vào nghề, về một số chuyên môn, vẫn còn thiếu sót, vì vậy em phải cố gắng.”
“Em có năng khiếu rất tốt, chỉ cần học hành chăm chỉ, thầy tin rằng tương lai em chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng.” Đánh một gậy rồi đưa một quả táo ngọt, bác sĩ Vinh coi như đã hiểu rõ.
Bác sĩ Vinh đứng trên góc độ lương tâm để nói.

Trước đây bề ngoài, Mộ Lâm tốt hơn Tiểu Đường, lúc đó bác sĩ Vinh không phải không thầm đắc ý, người nửa đường vào nghề như ông còn có năng khiếu hơn cả bác sĩ chính quy của trường y như bác sĩ Chung.
Tuy nhiên, hôm nay xảy ra chuyện này, bác sĩ Vinh đã hiểu rõ, con đường hoang dã này không giống với con đường chính quy.

Chỉ riêng tình trạng bệnh nhân vừa rồi, Đường Sơ Hạ có thể tường thuật đầy đủ như vậy, còn có thể đưa ra quan điểm của mình, đã thắng rồi.
Còn biểu hiện của Mộ Lâm thì có hơi...!Rất khó đánh giá.
Không phải nói Mộ Lâm không tốt nhưng một số kiến thức vẫn phải học, nền tảng phải vững chắc, tương lai mới có thể tự lập!
Mộ Lâm cúi đầu đứng trước mặt thầy, nghe thầy nói vậy, sắc mặt hơi tái nhợt.
Cô ta không phải không biết sự khác biệt giữa mình và sinh viên y khoa chính quy nhưng Mộ Lâm tự nhận mình đã rất cố gắng rồi, chỉ là năng lực có hạn.
Bản thân là người may mắn vào nghề theo con đường hoang dã, cộng thêm mối quan hệ tế nhị giữa cô ta và Đường Sơ Hạ,Tống Chí, Mộ Lâm không khỏi có thêm hai phần hiếu thắng.
“Thưa thầy, em biết rồi, em sẽ cố gắng.”
“Được rồi, em hiểu trong lòng là được, thầy cũng không nói gì nữa, em đi làm việc đi.” Bác sĩ Vinh khoát tay nói một câu.


Nhấn để mở bình luận

Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học