Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân


Trong mắt Trần Bất Khác dần có ý cười, anh xoay người lại.
 
Trước khi đóng cửa, anh vô thức nhìn lướt qua trên giường... Lúc cô gái rời giường có cố ý sửa sang lại nhưng vẫn không hề ngăn nắp chỉnh tề như ngày thường.
 
Chăn hơi lõm xuống, mang theo nếp nhăn do bị giày vò trở nên hỗn loạn nhưng lại có cảm giác mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơi ấm còn sót lại trên đó hẳn là cũng mềm mại lắm.
 
Trần Bất Khác khép hờ mắt, đóng cửa phòng lại.
 
Vân Nhã đang thong dong ngồi chờ trong phòng khách.
 
Không ngoài dự đoán của Khước Hạ, tiếp theo sẽ là một loạt câu “hỏi vặn”. Khước Hạ vừa lơ đãng ứng phó nữ diễn viên từng hai lần đạt giải diễn viên xuất sắc nhất, vừa đau khổ thầm nhớ lại sau khi bản thân gặp gỡ Trần Bất Khác đã phải trải qua bao nhiêu lần “tam đường hội thẩm*” như thế này rồi. 
 
*Tam đường hội thẩm: tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án.
 
Một lần trước vẫn là vào hôm nay, người tra hỏi là Trương Khang Thịnh.
 
Khước Hạ vì sự bi thảm của bản thân mà nói không nên lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vô cùng tán thành, siêu sao tóc trắng đúng thật là không thẹn với danh xưng tai họa bậc nhất trong giới.
 
Vấn đề duy nhất là nếu còn tra hỏi như vậy nữa, ngay cả bản thân cô cũng có ảo giác rằng mình và Trần Bất Khác thật sự có cái gì đó với nhau.
 
Khước Hạ đang nghĩ này nghĩ kia thì điện thoại khẽ rung lên.
 
Cô rũ mắt nhìn xem thử.
 
[Vu Mộng Nhiễm]: Tớ tan làm rồi!
 
[Vu Mộng Nhiễm]: Mau giao phương thức liên hệ của anh trai phục vụ đoàn phim có giọng nói vô cùng từ tính kia ra đây! Tớ muốn yêu qua mạng! Muốn dụ dỗ anh ấy làm ông xã thay cơm của tớ!
 
Khước Hạ: “...”
 
Chưa đợi cô trả lời, một tiếng nói khẽ chợt lướt qua bên tai.
 
“Đi thôi.” Người nọ từ bên cạnh cô đứng thẳng dậy, cầm lấy áo khoác gió tới. Vừa ngẩng cằm, khóa kéo đã biếng nhác kéo tới trên cùng.
 
Mũ lưỡi trai đè lại mấy sợi tóc trắng đang vểnh lên, đôi con ngươi tối đen nhìn cô chằm chằm.
 
“Đưa cô về nhà.”
 

 
Chuyện hai bộ phim hiện đại cấp S đối đầu nhau, trong bất kì năm nào cũng được tính là chuyện hiếm thấy.
 
Trong đó, nữ chính bộ đầu tiên là Vân Nhã, hai lần nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất đã đủ đáng sợ rồi. Kết quả chưa bùng nổ được mấy ngày thì đã bị nam chính của một bộ khác, là siêu sao tóc trắng ngay cả MV cũng không tham gia diễn xuất đoạt lấy nổi bật.
 
Trong thời đại sử dụng nghệ sĩ nổi tiếng, thủ đoạn còn quan trọng hơn nội dung. Cái danh hiệu “Vì yêu ra khơi” của Trần Bất Khác đã được công ty truyền thông Thiên Nhạc xào nấu tới độ nóng hôi hổi. Độ chú ý, độ bàn tán bị cướp giật không còn. [Chết không thay lòng] trở nên ổn định, chưa quay đã hot.
 
Sau chuyện này, xem như chính thức mích lòng Vân Nhã và đoàn làm phim của chị ta rồi.
 
Mà cả hai bên đều nhận thức được việc này, bản thảo marketing đánh tới nổi không phân biệt được cao thấp, ngầm nói đối phương ngáng chân mình.
 
Kết quả đến cuối tháng này, Tần Chỉ Vi đặt phòng ở khách sạn năm sao thành phố H mời toàn bộ đoàn làm phim [Chết không thay lòng] đến cùng nhau dùng cơm. Thế nhưng lại trùng hợp đụng phải tiệc đóng máy đoàn làm phim của Vân Nhã ở sảnh bên cạnh trên cùng một tầng lầu…
 
Hai sảnh cách nhau một dãy hành lang dài, cửa sảnh đối diện nhau, không bên nào chịu đóng cửa, thề là phải náo nhiệt lấn át đối phương một đầu.
 
Hiện trường lập tức trở nên vô cùng “phấn khích”.
 
Sảnh riêng của đoàn làm phim [Chết không thay lòng].
 
Bên trong cửa sảnh.
 
Cạnh bên khoảng trống có một ít diễn viên vô danh còn không được sắp xếp vị trí trong danh sách cùng với một ít nhân viên công tác thích góp vui của các tổ trong cả đoàn phim.
 
Mấy người đang nhìn về phía cửa sảnh đối diện bên ngoài hành lang rồi trò chuyện vui vẻ.
 
“Đúng là xúi quẩy!”
 
“Đúng vậy, thành phố H có bao nhiêu là khách sạn năm sao vậy mà bọn họ cứ phải chọn cùng một khách sạn với chúng ta nhỉ?”
 
“Đây là nghiệt duyên đó. Nghiệt duyên phải tranh đấu tới nỗi đầu rơi máu chảy.”
 
“Cái gì mà tranh tới nỗi đầu rơi máu chảy chứ, có cần thiết không? Đoàn bên đó có nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng vô dụng, chúng ta có Trần Bất Khác diễn vai nam chính, muốn không hot cũng không được.”
 
“Đúng vậy!”
 
Có người lộ ra vẻ mặt đắc ý tựa như bản thân cũng được hưởng chung vinh quang. Nhưng tiếc là chẳng được bao lâu đã bị cô gái phục vụ đoàn phim đứng bên cạnh tạt cho gáo nước lạnh: “Tiếc là đêm nay Trần Bất Khác không có tới, chắc chắn bên đó sẽ nổi bật hơn chúng ta. Haiz, tôi rất muốn được gặp người thật.”
 
“Yên tâm đi.” Phục vụ thuộc tổ hậu cần đang tựa vào bên cửa nói: “Ở trong đoàn phim sẽ có cơ hội gặp thôi.”
 
“Nhưng mà Tần Chỉ Vi đã mời khách, tất cả diễn viên có tiếng trong đoàn phim đều xuất hiện, tại sao Trần Bất Khác lại từ chối tới? Đã nói là vì yêu ra khơi mà, đúng là không nể mặt chút nào.”
 
“Chắc là có việc thật.”
 
“Bên ngoài đồn đoán thật giả lẫn lộn, có mấy người quen hỏi tôi, tôi cũng không biết hai người kia đã tiến triển tới bước nào rồi.”
 
“Này Khước Hạ, cô và cô Tần cùng công ty phải không? Cô có nghe nói hai người họ có thân mật hay không không?”
 
“...”
 
Khước Hạ đang cầm ly chân dài đựng nước soda do tự mình rót thất thần, lại bỗng dưng bị người ta gọi hồn trở về.
 
Cô vừa thu tầm mắt về đã nhìn thấy nửa số tầm mắt đều đang tập trung ở trên người mình.
 
“Chắc là vậy.” Khước Hạ không thèm suy nghĩ đã nói: “Không quen nên không biết.”
 
“Haiz.”
 
Mọi người thất vọng dời tầm mắt khỏi cô.
 
Khước Hạ cũng không để ý, cô lặng yên uống nước soda, mà đôi mắt không cảm xúc lại rơi xuống lối đi bên cạnh.
 
Đúng lúc này, bên ngoài sảnh.
 
Trên hành lang, người phụ nữ mặc váy đỏ đang định bước vào sảnh lớn phía đối diện lại đột ngột dừng bước giày cao gót lại, ngạc nhiên “Ồ” lên một tiếng.
 
“Cô Vân?” Người bên cạnh cũng dừng lại theo chị ta, không hiểu gì hỏi: “Sao vậy ạ? Cô đang nhìn gì thế?”
 
“Bên đó có phải...”
 
Ngón tay trắng nõn thon dài của người phụ nữ chỉ về phía cửa đối diện.
 
Người bên cạnh nhìn theo, xấu hổ cười xòa: “Ách, đúng vậy. Là đoàn phim của Tần Chỉ Vi, không biết sao lại trùng hợp đến vậy.”
 
“Đoàn làm phim của Tần Chỉ Vi?” Người phụ nữ ngẩn ra, đôi môi đỏ mọng lập tức nhướng lên: “Tôi biết ngay mà, Trần Bất Khác đã biết cô ta có ý đồ với mình mà cậu ấy còn chọn bọn họ, thì ra mấu chốt lại nằm ở chỗ này.”
 
“... Hả?”
 
Nhân viên đón tiếp không hiểu gì, anh ta hoài nghi bản thân đã nốc hết mấy chai rượu trước khi đến đây. Bằng không thì tại sao lúc này bản thân nghe lại như lọt vào sương mù vậy.
 
Anh ta còn định nói tiếp: “Cô gặp...”
 
Câu chuyện không có tiếp theo.
 
Nhân viên tiếp đón bên này dại ra hai giây, nhìn người phụ nữ giơ di động lên, rồi màn hình máy ảnh bị hai ngón tay phóng to ra rồi kéo gần lại.
 
“Ấy, cô đang muốn làm gì vậy?”
 
“Chụp ảnh.”
 
“Hả? Ủa, không phải, tôi biết cô muốn chụp ảnh nhưng cô chụp đoàn phim người ta...”
 
“Tách tách.”
 
Âm thanh chụp hình cắt đứt câu chuyện của người nọ.
 
Vân Nhã cảm thấy hài lòng buông điện thoại xuống. Chị ta nhìn chằm chằm cô gái với gương mặt nghiêng mang nét hờ hững, trong trẻo nhưng lạnh lùng đang rũ mắt ẩn nấp giữa đám người ở chính giữa bức ảnh trong vài giây, rồi mới chợt khẽ huýt sáo.
 
“So sexy.”
 
Nhân viên tiếp đón: “?”
 
Vân Nhã cười mỉm giơ ngón tay trỏ, mở danh bạ phần mềm Wechat lên, trượt xuống tìm kiếm.
 
Nhân viên tiếp đón càng không hiểu nổi nhưng chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Cô Vân, cô muốn làm cái gì sao? Có cần tôi xử lý giúp cô không?”
 
“Không cần.” Vân Nhã nở nụ cười tỏa nắng: “Mấy chuyện như câu cá này, tôi thích tự làm hơn.”
 
“Câu, cá? Cá gì vậy?”
 
“Ừm, đáng sợ lắm, nếu nói ra sợ là sẽ hù anh sợ chết khiếp.”
 
“??”
 
Đầu ngón tay Vân Nhã chợt dừng lại, chọc vào tên ghi chú “Khác” bên trong danh sách, cô mở khung trò chuyện ra.
 
Bức ảnh mới vừa được chụp theo đầu ngón tay cô “Tút” một tiếng...
 
Bị cô gửi đi.
 
Cùng với hai câu nói:
 
[Vân]: Là hồ ly nhỏ chán đời nhà ai, khoác da cừu bước vào trong hang ổ của cừu đây?
 
[Vân]: Không đến nhìn xem thử à?
 
Sau khi gửi đi xong, Vân Nhã cười xán lạn ngẩng đầu lắc lắc điện thoại về phía nhân viên tiếp đón đang không hiểu gì đứng bên cạnh.
 
“Nếu nói cá thì có vẻ hạ thấp cậu ta quá.”
 
“Hả?”
 
“Nói đúng hơn thì…”
 
Vân Nhã suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nhạo: “Phải là... Cá mập trắng, chúa tể vùng biển vừa cô độc lại hung ác.”
 
“??”
 
Vân Nhã nói chuyện chỉ có chính mình nghe hiểu xong cười nhạt rồi đong đưa thắt lưng đi vào phía cửa vào sảnh.
 
Nhưng mà không phải đi về phía đoàn làm phim của chị ta.
 
“Cô Vân, cô Vân?”
 
Nhân viên tiếp đón vừa quay đầu lại, Vân Nhã đã sắp bước nửa đôi giày cao gót vào trong sảnh tổ chức tiệc của đoàn phim [Chết không thay lòng] rồi.
 
Anh ta hoảng sợ lại đè thấp giọng nói chạy theo tới.
 
Cũng không cản lại.
 
Dù sao cũng là nữ diễn viên trẻ tuổi có tiếng trong giới giải trí, Vân Nhã vừa ôm áo khoác len tựa nghiêng trên cánh cửa đang mở không cần lên tiếng cũng đã đủ khiến ai cũng không thể làm lơ được.
 
Nhiều nhất trong vòng mười giây, hơn phân nửa sảnh tổ chức tiệc đều truyền miệng nhau. Những tầm mắt hiếu kỳ cùng chờ mong lập tức ùn ùn kéo đến.
 
Người phụ nữ mỉm cười, xinh đẹp mĩ lệ.
 
“Trời ạ, sao người phụ nữ điên này lại tới đây? Cô ta muốn làm gì?”
 
“Tìm Tần Chỉ Vi để ra oai sao?”
 
“Như vậy có kiêu ngạo quá không?”
 
“Bình thường thôi mà, có chuyện gì mà cô ta không làm được đâu.”
 
Hai người đứng bên cạnh Khước Hạ thấp giọng nghị luận.
 
Khước Hạ nghe thấy vậy chợt cầm ly rượu vô thức ngoái đầu, thoáng nhìn về phía cửa sảnh tiệc... Sau đó cô lập tức ngây người.
 
Trong tầm mắt mọi người, chiếc váy đuôi cá màu lửa đỏ bị nhẹ nhàng nhắc lên, người phụ nữ tựa cửa hơi nghiêng đầu nhìn tới. Không biết đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào ai, chỉ thấy Vân Nhã đột nhiên nở nụ cười về phía trong phòng, rồi vô cùng quyến rũ nâng bàn tay thuôn nhỏ.
 
Chị ta ném tới một cái hôn gió từ xa xa.
 
Khước Hạ: “...”
 
Cái ly chân dài đáng thương suýt chút nữa đã tan thành mây khói trong tay cô.
 
Cố gắng giữ vững một tia lý trí cuối cùng đang căng chặt như dây đàn, Khước Hạ không cảm xúc xoay mặt, đi về hướng khác.
 
Giọng nói của người phía sau vẫn còn loáng thoáng truyền tới.
 
“Ấy? Cô ta đang nhìn về phía chúng ta phải không?”
 
“Không thể nào, cậu quen à?”
 
“Sao quen được, cô ta là nữ diễn viên xuất sắc chạm tay là bỏng, sao tớ trèo tới được?”
 
“...”
 
Cửa sảnh.
 
Vân Nhã thấy cô gái trong tầm mắt xoay người bước đi không một chút lưu luyến, trong nụ cười càng thêm hứng thú hơn. Chị ta vừa định bước tới gần hơn nữa thì trước mặt bỗng nhiên có người cản lại.
 
“Ủa, đây không phải là diễn viên Vân sao?” Tần Chỉ Vi cười châm chọc: “Sao nào, không tranh thủ hợp tác được với Trần Bất Khác lại tới chỗ này tìm người sao?”
 
Vân Nhã vốn không thèm so đo với cô ta, vừa nghe vậy lại dừng lại bước chân, quay đầu sâu kín cười nhạt: “Trần Bất Khác?”
 
“Ừ. Anh ấy chọn kịch bản của tôi, chắc không phải diễn viên Vân không biết đâu nhỉ?” Tần Chỉ Vi cười lắc lư cái ly: “Không phải đấy chứ, mấy ngày hôm trước ồn ào tới nỗi trong giới mưa gió không yên, ai cũng biết đây là lần đầu tiên Bất Khác tiếp nhận kịch bản quay chụp điện ảnh. Tiếc là cơ hội tốt như vậy lại không cùng cô...”
 
Vân Nhã gần như thương hại nhìn cô ta: “À, vậy bây giờ Trần Bất Khác đang ở đâu vậy?”
 
“!”
 
Tần Chỉ Vi bị đạp trúng chân đau, tươi cười khó giữ được.
 
Không khí bên này đang vô cùng căng thẳng, mà trong phòng cũng dần dần trở nên im lặng. Phía nhà sản xuất đang đi về phía bên này, có lẽ là muốn làm dịu lại quan hệ với nữ diễn viên trẻ tuổi này. Nhưng tiếc là chưa đợi ông ta đến gần, Vân nhã đã quẳng Tần Chỉ Vi sang một bên, lách người vào trong phòng rồi.
 
Tần Chỉ Vi được nuông chiều như cô chủ nhỏ, cho nên toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim [Chết không thay lòng] đều đến đông đủ. Bên trong sảnh lớn không tính là nhốn nháo lại trong khoảng thời gian ngắn, Vân Nhã cũng khó có thể tìm thấy cô hồ ly nhỏ chán đời giảo hoạt đã trốn đi đâu rồi.
 
Chị ta ngóng nhìn trong chốc lát rồi chợt nở nụ cười tựa như ma nữ.
 
“Chào buổi tối tất cả mọi người.”
 
“...”
 
Trong thoáng chốc, sảnh lớn đã mất luôn một chút âm thanh hỗn tạp cuối cùng, mọi thứ trở về yên tĩnh.
 
“Tôi tiện đường tới đây mời mọi người trong đoàn phim [Chết không thay lòng] một ly rượu, cũng nhân đó nhắc nhở một câu...”
 
Người phụ nữ mặc váy đỏ cười đến độ xinh đẹp lóa mắt lại ma quỷ.
 
“Cá mập trắng sắp tới rồi. Cá nhỏ đang ẩn nấp cố gắng trốn kĩ chút nha, không là sẽ bị bắt tới... Ăn sạch luôn đó.”

 


Nhấn để mở bình luận

Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân