Ỷ thiên đồ long ký: chỉ nhược thanh thư



Người này đến tột cùng là ai…..



Chu Hiểu bị dọa sợ.



Xuyên không vào thân thể của tiểu cô nương vùng sông nước, nhờ có ngư phủ phụ thân yêu thương mà Chu Hiểu cố gắng chịu đựng được việc sống ở thời đại chiến loạn. Những thứ đó nàng đều có thể chịu được, tuy nhiên không phải ai cũng có khả năng chịu đựng tốt như vậy, có thể điềm nhiên tiếp nhận hết thảy mọi thứ vô cùng lạ lẫm thời cổ đại.



Nàng biết cổ nhân đối với truyền thuyết quỷ quái vô cùng sợ hãi, cho nên mới ngụy trang vẫn là tiểu Nhược Nhi. Đối với tình yêu của ngư phủ phụ thân, Chu Hiểu cũng không dám kinh thường, sợ lộ chân tướng dẫn đến tai họa chính mình.



Nhưng nàng cũng lại càng sợ một khi ngư phủ phụ thân qua đời, nàng phải tự bán mình, hoặc là bị bán đi. Thế rồi Trương Tam Phong xuất hiện đưa nàng đi vào lúc ấy. Chu Hiểu lại còn lo lắng hơn nữa, thận phận Chu Chỉ Nhược cùng với Trương Tam Phong đại biểu cho việc nàng sẽ phải đi đến nơi kia.



Trương chân nhân là người tốt, ông chắc chắn sẽ bảo hộ mình. Chu Chỉ Nhược là nữ chủ, ít nhất không có nguy hiểm tính mạng. Chu Hiểu luôn dùng lí do này động viên thần kinh của mình, nếu không ở thời cổ đại này sẽ lo lắng đến chết mất.



Mà bây giờ Chu Hiểu đã ý thức Trương Tam Phong có lẽ cũng chẳng đáng tin cậy đến thế, mà núi Võ Đang cũng không phải là nơi an toàn như nàng tưởng tượng, đáy lòng Chu Hiểu luôn đè nén sự sợ hãi bất an rốt cuộc đã bùng nổ trong đêm khuya.



Ai nói Trương Tam Phong sẽ bảo đảm sinh mạng nàng an toàn? Ông có hứa hẹn với mình sao? Hết thảy đều là chính nàng tưởng tượng mà thôi.



Ở thế giới này, chỉ có chính mính mới có thể bảo hộ chính mình…..



Vừa rồi nam nhân kì lạ kia đối với chính mình có ác ý, Chu Hiển cảm nhận được vô cùng rõ ràng, xác thực.



Ai nói núi Võ Đang chỉ có Võ Đang thất hiệp, rõ ràng còn có biến thái…..



Tên kia đến cùng là ai….



Bị dọa sợ, Chu Hiểu căng thẳng thần kinh, trầm tư suy nghĩ hỗn loạn cả đêm, sáng sớm nghe tiếng côn trùng kêu vang mới mang đôi mắt thâm đen bước ra khỏi phòng.



Không thể đoán ra, Chu Hiểu cũng không suy nghĩ nữa.



Sư huynh Lý Vân Phong cả đêm đều không có trở về phòng. Nàng biết chính mình đã bị giao đến cho sư huynh Lý Vân Phong quản lí, ở núi Võ Đang nàng lại không quen ai cả, nhiệm vụ đầu tiên đương nhiên là tìm được sư huynh Lý Vân Phong. Về phần cùng đại sư huynh Tống Viễn Kiều học tập….. Vẫn là chờ nàng tìm được sư huynh Vân Phong rồi nói sau đi.



“Tiểu sư đệ….”



Chu Hiểu cho rằng mình sẽ tốn rất nhiều thời gian mới tìm được sư huynh Lý Vân Phong, ai ngờ nàng vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lý Vân Phong đáng thương hề hề ngồi xổm trước cọc đá cách cửa chính không xa, âm thanh ai oán đến cực điểm, vẻ mặt đáng thương hề hề, thật giống như mới bị vứt bỏ.



“Vân Phong sư huynh.”



Chu Hiểu vừa mới đến trước mặt hắn, ngay lập tức trở tay không kịp đã bị Lý Vân Phong kéo vào lòng.



“Thật vất vả mới có tiểu sư đệ, ô ô ô………” Lý Vân Phong quả thực biến Chu Hiểu thành mèo đen nhỏ cọ cọ, lực đạo ôm nàng không biết nặng nhẹ làm Chu Hiểu thiếu chút nữa bị hắn làm cho nghẹt thở.



“Sư, sư huynh, buông tay, ta thở không nổi.” Ở trong lòng Lý Vân Phong ai oán, Chu Hiểu rốt cuộc đã hiểu tại sao Lý Vân Phong suốt đêm không về, đó là vì hôm nay hắn phải cùng với sư huynh khác xuống núi có việc gấp.



Nhưng mà nàng không rõ Vân Phong sư huynh như thế nào lại gào to như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt!



“Tiểu sư thúc nên xuống núi. Thập thất sư thúc còn đang ở dưới núi đợi ngươi.” Một giọng nói ôn hòa nhưng đã kịp thời ngăn chặn trước khi Chu Hiểu bị Lý Vân Phong hung hăng tàn ác chà đạp xương cốt rụng rời.



Chu Hiểu chỉ có thấy cổ áo hơi căng, tầm nhìn xoay vòng, nàng liền thoát khỏi cái ôm của Lý Vân Phong.



“Được rồi, Thanh Thư! Ngươi nhất định phải chiếu cố tốt tiểu sư đệ nha.” Lý Vân Phong vẫn là không bỏ được, thật vất vả mới đợi được một tiểu sư đệ, ai ngờ lại không phải của hắn.



“Ta sẽ.” Tống Thanh Thư đặt bàn tay lên vai tiểu Chu Hiểu, nói nghe như thể là huynh đệ tốt lâu năm.



Nghe thấy tin dữ của bản thân mình, Chu Hiểu cổ cứng ngắc chậm rãi quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên chính là tên biến thái tối hôm qua. Ánh mặt trời sáng sớm khiến cho hắn thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái, chứ không nguy hiểm như khi hắn đe doạ nàng tối qua.



Tống Thanh Thư = tên biến thái tối hôm qua đe dọa nàng?



Núi Võ Đang này đến cuối cùng là diễn ra cái chuyện gì?!



“Sư sư huynh……..” Chu Hiểu vẻ mặt cầu xin nhìn sư huynh Lý Vân Phong, thế nhưng hắn vẫn giao nàng cho Tống Thanh Thư. Bàn tay trên vai thoạt nhìn như đặt hờ nhưng thực chất lại đang khóa chặt toàn thân nàng không cho nhúc nhích, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh Lý Vân Phong rời xa nàng.



“Cùng ta đi luyện công thôi.” Tống Thanh Thư ngồi xổm xuống, nói nhẹ nhàng bên lỗ tai Chu Hiểu.



“Hiểu Hiểu.” Tiếng kêu Hiểu Hiểu giống như tối hôm qua hai chữ đó gắt gao quấn quanh toàn thân Chu Hiểu, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên cho thấy tâm tình của hắn lúc này rất tốt.



Trong truyện, Tống Thanh Thư là hôn phu tương lai của Chu Chỉ Nhược. Tuy nhiên trong truyện lại không có nói Tống Thanh Thư biến thái a. Xuyên thành Chu Chỉ Nhược, nàng chịu áp lực rất lớn, rất lớn……..



Chu Hiểu không nói gì, chỉ có thể âm thầm rơi lệ trong lòng, mơ mơ màng màng bị Tống Thanh Thư biến thái mang đi.



………



Tống Viễn Kiều là một đại thúc trung niên vô cùng ôn hòa, nhưng mà ông dạy dỗ lại rất uy nghiêm. Chỉ một ánh mắt có thể khiến cho Chu Hiểu cung kính, nghiêm nghị, vứt bỏ nghĩ ý tưởng điên loạn về Tống Thanh Thư, ngoan ngoãn nghe Tống Viễn Kiều dạy dỗ.



Tống Viễn Kiều dạy võ học căn bản cực kì tốt, nàng cũng thành thành thật thật học căn bản. Thực chất là người lớn, Chu Hiểu hiểu được rằng rất nhiều chuyện không phải chỉ luyện tập một lần là xong.



Lúc Chu Hiểu đứng tấn, ánh mắt nàng lại đánh giá các sư huynh.



Tống Thanh Thư là con của Tống Viễn Kiều, xét theo thân phận mà nói, hắn phải gọi đồ đệ của Trương Tam Phong là sư thúc, trong đó bao gồm nàng. Nếu về sau mà kết hôn thì chính là loạn luân, tình huống ấy thật đúng là đẹp mắt!



Ngừng lại! Ai muốn gả cho biến thái!



Tuy là nàng dựa vào suy nghĩ tưởng tượng mà phân tán sự thống khổ của việc đứng tấn, nhưng ý tưởng này thực sự rất khủng bố, Chu Hiểu nhanh chóng lắc lắc đầu đem ý tưởng khủng bố này ra khỏi đầu óc.



Vẫn là tiếp tục xem các sư huynh luyện võ đi.



Ngắm ngắm, ánh mắt Chu Hiểu bất tri bất giác lại bay tới người Tống Thanh Thư. Tuy rằng Tống Thanh Thư là đệ tử đời thứ ba của Võ Đang, nhưng là võ công của hắn cũng không tệ.



Ít ra Chu Hiểu cảm thấy võ công của hắn cũng không giống như trong tưởng tượng vậy.



Tống Thanh Thư có vóc người thon dài, ánh kiếm lóe sáng, nếu không lo lắng biểu hiện biến thái của hắn tối qua, kì thật xem ra vẫn là có khí chất tuấn tú, hơn nữa thật kinh người, đừng nói cái gì là tuyệt chiêu, quang là thế vân tung [1], loại khinh công này khiến cho Chu Hiểu rất kinh ngạc, hoàn toàn trái với nguyên tắc vật lí a………..



[1] Khinh công Thế vân tung của phái Võ Đang nhảy lên như chim hạc bay, gọi là Nhất hạc xung thiên



Đối với Chu Hiểu – người mà võ công cái gì cũng không hiểu mà nói, võ công của Tống Thanh Thư như vậy, mà còn có thể bị Trương Vô Kỵ đánh bại. Trương Vô Kỵ kia võ công còn có đạt đến bậc nào a? Đây thực sự là không để cho người ta sống.



Chu Hiểu thực sự cảm thấy nàng cần phải học võ công thật tốt mới được, nhưng mà ngồi đứng tấn thật sự thống khổ…….. Thống khổ Chu Hiểu đã cảm nhận thật sự rõ ràng nhưng chưa đạt được gì.



“Đòi mạng nga, nâng hơn mười cân, phương pháp đứng tấn như vậy thực sực không có vấn đề gì sao?” Chu Hiểu nhe răng tự nhủ, tiếp tục cứng rắn chống đỡ.



Thẳng đến khi chống đỡ xong mới thôi, một canh giờ đứng tấn rốt cục đã kết thúc rồi.



Xem ra cổ nhân không hiểu lắm về sinh học cơ thể người, đứng tấn như vậy, sợ cơ bắp các đốt ngón tay nàng sẽ vì chịu lao lực mà sinh bệnh, nàng buộc phải chạy chậm vòng quay võ trường làm cho cơ thể thả lòng ra.



Dù sao khi chạng vạng đến lúc ăn cơm chiều, Chu Hiểu đã đi không nổi, chỉ có thể bị Tống Thanh Thư ôm đi ăn cơm.



“Tiểu sư đệ, rất mệt a.” Một sư huynh không biết tên đi ngang qua sờ búi tóc trên đỉnh đầu nàng, cảnh tiểu sư đệ vừa chảy nước mắt vừa ăn cơm nhìn mãi đã thành quen.



“Vâng.” Miệng ngậm cơm, khóe mắt không thể khống chế hàng nước mắt, Chu Hiểu nức nở gật đầu.



“Không sao, hôm nay chỉ là luyện tập thân thể, chờ khi luyện kiếm, sư huynh lại đút cơm cho đệ ăn a.” Sư huynh không biết tên an ủi một câu.



Đây cũng tính là an ủi sao?!



Chu Hiểu liên tưởng đến cánh tay lên không nổi liền rơi lệ nhiều hơn nữa.



* Lời tác giả: Vân Phong sư huynh là vật hy sinh, bị Tống Thanh Thư chỉnh đẹp.


Nhấn để mở bình luận

Ỷ thiên đồ long ký: chỉ nhược thanh thư