Yên Vũ Lạc Kinh Hoa



Áp lực triều chính rất lớn, cho nên Cơ Trường Uyên khá chú trọng trong việc chăm sóc bản thân và hưởng thụ sự nghỉ ngơi một cách tốt nhất.



Tịnh phòng trong Tĩnh Tâm Trai rất rộng, được lát đá cẩm thạch bốn mặt, ở giữa là một hồ tắm lớn đã được đổ đầy nước nóng, sẵn sàng cho vị chủ nhân của nó tắm rửa.



Thời gian tắm rửa của Cơ Trường Uyên khá lâu, hắn cũng không giống như những hoàng thân quý tộc khác, rất đề cao chuyện sạch sẽ, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, mỗi ngày đều phải ngâm bồn tắm rửa một lần.



Khương Yên ngồi quỳ bên cạnh tấm bình phòng chờ đợi, trên tay là khăn bông ấm áp.



Dù là tỳ nữ cận thân, nhưng để tránh xảy ra tình huống không đáng có đặc biệt là với những nữ nhân mang tư tâm muốn câu dẫn chủ tử hòng một bước bay lên cành cao, người trực tiếp phục vụ cho Cơ Trường Uyên là Cao Dục và hai đệ tử của ông.



Mãi một lúc lâu sau, Cơ Trường Uyên mới xuất hiện, nửa thân trên để trần còn đọng hơi nước, mái tóc dài đen thẫm ướt đẫm được vắt ra sau lưng.



Khương Yên loạng choạng đứng lên, rũ mắt nhìn xuống chân mình, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm khăn lau sơ bờ vai to lớn và phần lưng rắn chắc của hắn.



Không có đỏ mặt, cũng không có điệu bộ thẹn thùng.



Cơ Trường Uyên đáng lẽ nên cảm thấy hài lòng, giờ phút này lại có chút không vui, hai đầu mày nhíu lại.



“Đúng là không được dạy dỗ có khác.




Khương Yên nghe thấy vội vàng ngẩng đầu lên, không biết ai lại cả gan dẫm đuôi lão hổ này nữa.



Cơ Trường Uyên đanh mặt nhìn bộ dạng ngơ ngác của Khương Yên, phẫn nộ quát: “Nữ nhân không biết xấu hổ.




Khương Yên vội vàng quỳ mọp xuống: “Nô tỳ có tội, cầu điện hạ khai ân.




Cơ Trường Uyên mắt lạnh quét một vòng nhìn Khương Yên rúm ró dưới sàn nhà, cảm thấy bản thân mình có hơi cay nghiệt với nàng, nhưng lời đã nói ra, hắn không muốn thu hồi.



Vả lại, hắn cũng muốn nhân dịp này uốn nắn lại Khương Yên một phen, không thể để nàng phóng đãng quá mức như thế, sau này gặp những nam nhân khác thì sẽ thế nào cơ chứ.



“Ngươi biết mình sai ở đâu không?”


Khương Yên đảo mắt, không nghĩ Thái tử Đại Cơ lại hỉ nộ vô thường đến mức này, tất nhiên cũng không biết mình sai ở đâu rồi, đành phải khép nép nói bừa: “Nô tỳ phục vụ điện hạ không chu toàn… “


“Ngươi nghĩ là như vậy?” Cơ Trường Uyên hậm hực, cảm thấy Khương Yên đúng là hết thuốc chữa.



“Nô tỳ ngu dốt, mong điện hạ chỉ bảo.




Cơ Trường Uyên đi đến sập gụ ngồi xuống, giọng hầm hừ: “Trước mặt nam nhân phải tỏ ra e dè một chút, khoảng cách tiếp xúc cũng không được quá gần, những cái này chẳng lẽ không có ai dạy cho ngươi sao?”


Khương Yên thầm bĩu môi, trên mặt vẫn một bộ ngoan ngoãn: “Cái này nô tỳ đã biết… “


“Vậy ư? Cô thấy ngươi căn bản không hiểu cái gì hết, đi chép hai mươi lần bản nữ tắc cho Cô, ngày mai nộp lên đây.




Khương Yên không dám cãi lại, chỉ ở trong lòng hỏi thăm mười tám tổ tông của hắn.



“Từ nay về sau chú ý một chút, nam nữ hữu biệt, biết chưa?”


Đến lúc này Khương Yên không thể nhịn được nữa, chỉ nâng tay lên hé mắt liếc nhìn về phía Cơ Trường Uyên đang duỗi chân ngả người trên sập gụ, ám chỉ nói: “Nô tỳ đương nhiên biết là nam nữ hữu biệt, nhưng người là Thái tử điện hạ, mệnh trên khó cãi… “


Cơ Trường Uyên híp mắt, gương mặt xám xịt: “Ngươi dám so sánh Cô với đám phàm phu tục tử ngoài kia?”


“Nô tỳ không dám, chỉ là vì điện hạ mới căn dặn xong, nô tỳ sợ… “


“Ngươi là nô tỳ cận thân của Cô, tất nhiên là có sự khác biệt, nhưng ngoại trừ Cô ra, không được tiếp xúc gần với bất kỳ nam tử nào khác trong vòng năm bước, rõ chưa.




“Nô tỳ tuân mệnh.




Thấy Khương Yên dịu ngoan, Cơ Trường Uyên cũng không muốn làm khó nàng nữa, hắn đứng dậy phất tay, ra hiệu cho nàng đem y phục đến để thay.



Mùi gỗ tuyết tùng vấn vít trong không khí ấm áp và thanh khiết, khiến tinh thần con người cũng sảng khoái hơn.



Cơ Trường Uyên giang rộng hai tay, mặc cho Khương Yên loay hoay với từng lớp trung y trắng muốt đến ngoại bào bằng lụa mềm mại.

Nhìn từ đằng sau, Khương Yên dường như lọt thỏm vào trong lòng của hắn.



Hắn đã nhận ra Khương Yên nhỏ bé gầy gò như thế ở trấn Lạc Thủy, khi nàng nằm mê man trên giường, chống chọi với cơn bệnh.



Trở về kinh thành cùng hắn, được ăn uống đầy đủ, cơ thể bắt đầu có da có thịt nhưng vẫn là phom dáng nhỏ gầy.



Gương mặt xương xương, chỉ bằng một bàn tay của hắn, gò má đào trơn nhẵn, chóp mũi nhọn lúc nào cũng ửng hồng vì gió lạnh.



Mọi thứ đều nhỏ nhắn và mềm mại, chỉ riêng có đôi mắt tinh anh linh hoạt và mang nét bướng bỉnh, khiến Cơ Trường Uyên luôn rạo rực một ngọn lửa bất mãn trong âm thầm.



Hắn không biết vì sao bản thân cứ hay nổi giận vô cớ với Khương Yên.



Ban đầu chỉ là chút cảm xúc không vui, sau đó râm ran lan tràn, rồi bùng phát thành cơn giận không tên.



Cơ Trường Uyên nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của Khương Yên dưới ánh nến lập lòe, tự hỏi bản thân mình không phải là người dễ biểu lộ cảm xúc, tại sao thời gian gần đây lại kỳ lạ như vậy.



Nhất định phải tìm ra nguyên nhân cho bằng được.



Vì một câu nói của Cơ Trường Uyên, đêm hôm đó Khương Yên không dám ngủ, nàng chong một ngọn đèn nhỏ cặm cụi ngồi chép sách.



Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, vả lại Khương Yên đang có chuyện muốn cầu cạnh, một hành động nhỏ để dỗ dành như thế này cũng không đáng là bao.



Nói thì nói thế nhưng Khương Yên đã phải đánh đổi cả một đêm không ngủ, sáng ngày ra suýt chút nữa là trễ giờ thượng triều của Cơ Trường Uyên, bộ dáng mệt mỏi uể oải đứng ngáp ngắn ngáp dài.



Cao Dục nhịn không được nữa bực bội phất tay cho nàng đi nghỉ trưa, kẻo đến tối lại không còn sức phục vụ chủ tử, khiến người không vui.



Như được ân xá, Khương Yên nhanh chóng chui về Cẩm An Đường, leo lên chiếc giường nhỏ trong căn viện cũ mà đánh một giấc.



Đang chìm trong mộng đẹp, bên giường đột nhiên xuất hiện người, cánh tay vươn ra nhẹ nhàng lay nhẹ vai Khương Yên vài cái.



“Tiểu Yên, tỉnh nào.




Khương Yên xoa đôi mắt nhập nhèm mơ màng ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Thanh Anh tỷ tỷ, sao thế?”


“Muội dặn tỷ là sau hai canh giờ thì gọi muội dậy mà, không nhớ sao?” Thanh Anh điềm đạm xoa nhẹ mái tóc rối của Khương Yên.



Đúng rồi, hai mươi bản nữ tắc vẫn chưa chép xong, cho nên Khương Yên mới nhờ Thanh Anh đánh thức mình dậy để tranh thủ hoàn thành nốt trước khi Cơ Trường Uyên trở về phủ.



“Ôi, suýt chút nữa là quên mất, may nhờ có tỷ nhắc muội… “ Khương Yên lồm cồm bò dậy, đi đến bàn bày giấy bút ra, chuẩn bị mài mực.



Thanh Anh mỉm cười đi đến bên cạnh nàng, lật nhìn mấy tờ giấy tuyên chi chít chữ, hỏi nhỏ: “Muội có chắc là sẽ xong kịp không?”


Khương Yên cười như mếu, lắc lắc đầu: “Muội không chắc, cố gắng thôi chứ biết sao… “


Thanh Anh nghe nàng nói thế thì nhìn quanh một lúc, sau đó che miệng nói nhỏ bên tai: “Hay là để tỷ giúp muội một chút?”


Khương Yên đảo mắt một vòng quanh sân vườn vắng lặng, sau đó mới thở một hơi dài: “Điện hạ bắt muội chép phạt, nếu để cho ngài ấy biết muội nhờ người khác giúp mình làm thay, e là sẽ nổi trận lôi đình, hình phạt chắc hẳn còn kinh khủng hơn.




Thanh Anh nhíu mày, cầm một tờ giấy đã chép sẵn lên soi đi soi lại mấy lượt, sau đó nói: “Trong số bốn người ở đây, tay nghề thêu thùa của Hồng Liễu tỷ tỷ là tốt nhất, trà nghệ của Hoàng Oánh là giỏi nhất, công phu hầu hạ và đàn hát của Tử Kiều là tuyệt nhất, còn ta chính là viết chữ và vẽ tranh, muội có biết không?”


Nói đến đây Thanh Anh tinh nghịch nháy mắt: “Cho nên ngoại trừ bút pháp mạnh mẽ có lực như rồng bay phượng múa của Thái tử điện hạ, việc bắt chước nét chữ của một người nào đó đối với ta dễ như trở bàn tay, đặc biệt là kiểu chữ đơn giản như muội vậy.




Khương Yên oa lên một tiếng, sau đó đẩy một xấp giấy qua cho Thanh Anh, giọng hớn hở: “Vậy tỷ xem thử giùm muội với.




Thanh Anh cười to, gật gật đầu.



Bóng dáng hai nữ tử quấn quýt bên song cửa sổ, cho đến khi nắng chiều đã khuất núi.



Trong trướng rủ mành sa, nữ tử nghịch ngợm lọn tóc dài mềm mượt trên tay, thích thú cười ra tiếng, nét mặt vô cùng hài lòng, hào phòng nhón một nén bạc trắng quăng cho hạ nhân đang quỳ dưới đất.



“Không nghĩ cơ hội lại đến nhanh như thế, cái này quả là ông trời cũng muốn giúp ta mà.




Nhấn để mở bình luận

Yên Vũ Lạc Kinh Hoa