Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền


Ngày hôm sau tỉnh lại, trước mắt Hà Húc vẫn là bó hoa kim ngân rực rỡ tươi đẹp kia, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thanh Dao cũng gây một trận xôn xao ở trong công ty.

Hà Húc có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cậu không đúng, ngay cả Ava cũng có vài phần tôn kính cậu, bất quá đây cũng không phải là chuyện gì khiến cho người ta bị quấy nhiễu, có tầng quan hệ này những ngày còn lại của cậu ở công ty có vẻ sẽ trở nên tốt hơn.

Lượng công việc của Tạ Thanh Dao nhiều đến mức Hà Húc thường xuyên không thấy bóng dáng hắn, Hà Húc làm ổ trong phòng làm việc lật sách quản lý học, lại chán đến chết đi đến cửa sổ nhìn xuống đường phố ngẩn người.

Tính toán đâu ra đấy còn có khoảng một tuần, đến lúc đó quan hệ giữa cậu và Tạ Thanh Dao vừa giải trừ, cậu liền lập tức khôi phục tự do, về sau cũng không cần vì tiền bán mình nữa.

Nhưng mặt khác Tiêu Sách còn có hẹn với cậu, cho dù cậu có thể rời khỏi Tạ Thanh Dao, cũng không thoát được Tiêu Sách. Tiêu Sách là một người giữ chữ tín, đồng thời cũng là một người nói là làm, nếu như phản bội ước định, kết cục của Tề Nhạc không chừng chính là nhắc nhở đối với cậu.

Nói thật chuyện đáp ứng Tiêu Sách cậu hiện tại đã hối hận, thay vì chu toàn ở giữa hai người bọn họ, còn không bằng nhanh chóng khôi phục tự do vui vẻ.

Nếu có cách nào để thoát khỏi cả hai cùng một lúc...

Hà Húc nhíu mày suy nghĩ biện pháp, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.

Đỗ Minh Vũ ở đầu dây bên kia khóc nức nở: "Ca ca, làm sao bây giờ? Mẹ, mẹ vừa rồi lại tức giận tới mức té xỉu......"

"Đừng nóng vội, ở đó canh chừng, tôi lập tức đi qua."

Hà Húc túm lấy áo khoác vội vàng rời khỏi công ty, thậm chí không chú ý tới Đỗ Minh Vũ trong điện thoại gọi cậu là cái gì, mãi đến khi sắp đến bệnh viện mới đột nhiên phản ứng lại, trong lòng nhất thời trào ra một tia cảm giác khác thường.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Đến cửa phòng cấp cứu, Đỗ Minh Vũ vội vàng nhào tới, ở trong lòng cậu khóc đến thở không ra hơi, nửa ngày cũng không nói ra một chữ.

"Đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì. "Hà Húc nói xong, vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu ta.

Đỗ Minh Vũ thút thít đứng dậy từ trong ngực Hà Húc, liên tục nói không rõ: "Vừa rồi người của cục công an gọi điện thoại đến, nói, nói ba em... ông ấy..."

Lời còn chưa dứt, Đỗ Minh Vũ lại không nhịn được nữa.

Hà Húc chỉ có thể nhẫn nại vừa trấn an vừa chờ cậu ta nói, sau một hồi lâu Đỗ Minh Vũ mới mở miệng nói tiếp.

"Nói cha em buôn bán, buôn bán ma túy, hiện tại người, người bị truy nã... Nếu ông ta liên hệ với người trong nhà, bảo, bảo chúng ta báo cảnh sát..."

Hà Húc luôn luôn biết Đỗ Nguyên Giang không làm việc đàng hoàng, nhưng chưa từng nghĩ tới ông ta sẽ to gan đi con đường này, buôn bán ma túy là trọng tội, nếu bị bắt về quy án đại khái đời này coi như xong.

Từ Phượng Chi hẳn cũng hiểu đạo lý này, cho nên nghe được tin tức mới không tiếp thu được mà bị kích thích, tâm tình kích động đến té xỉu.

Hà Húc không khỏi bật cười, cậu lại nhìn thấy bóng dáng Tạ Thanh Dao trên người Từ Phượng Chi.

Đã đến lúc này rồi, từ khi Từ Phượng Chi nằm viện đến bây giờ, Đỗ Nguyên Giang chưa tới thăm bà một lần, vậy mà còn có thể nhớ mãi không quên người ta, bản thân đang sắp theo Bồ Tát qua sông rồi, vẫn có thời gian lo lắng cho an nguy của Đỗ Nguyên Giang?

Đổi lại người bị ung thư giai đoạn cuối là cậu, Hà Húc cam đoan mình sẽ không vì bất cứ ai mà ảnh hưởng đến bản thân, người khác thế nào thì có liên quan gì đến cậu, dù sao cậu cũng sống không lâu.

"Nghe này, nếu ba em thật sự liên lạc với em, nhất định phải báo cảnh sát, nghe chưa?"Hà Húc nắm vai Đỗ Minh Vũ, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò cậu ta: "Đừng xử trí theo cảm tính, nếu em biết mà không báo, em sẽ thuộc về tội bao che, vậy cả đời này của em cũng bị hủy hoại theo có biết không?"

Đỗ Minh Vũ đỏ mắt nhìn Hà Húc hồi lâu, cắn môi gật đầu, "Em biết rồi..."

Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ từ bên trong như trút được gánh nặng đi ra, Hà Húc thấy thế trái tim đang treo lơ lửng cũng thả lỏng theo.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Cùng Đỗ Minh Vũ đưa Từ Phượng Chi còn đang hôn mê về phòng bệnh, Hà Húc nhìn thời gian, không ở lại bệnh viện lâu, lại dặn dò Đỗ Minh Vũ vài câu rồi rời khỏi bệnh viện trước.

Tuy rằng cậu nhiều lần dặn dò Đỗ Minh Vũ phải cẩn thận với Đỗ Nguyên Giang, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng càng cảm thấy Đỗ Nguyên Giang cùng đường có xác suất lớn hơn sẽ tới tìm cậu.

Trên đường trở về vì lý do an toàn, Hà Húc gọi điện thoại cho Tạ Thanh Dao nói rõ tình huống ở bệnh viện. Bất quá bởi vì gần đây Tạ Thanh Dao một mực không ngừng họp hành, Hà Húc đối với việc hắn có thể để ý tới mình cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Bất ngờ chính là, điện thoại mới vang lên hai tiếng đã được bắt máy.

Bên Tạ Thanh Dao rất yên tĩnh, Hà Húc đoán hắn hẳn là còn đang họp, vì thế ngắn gọn nói rõ tình huống.

"Tôi đoán Đỗ Nguyên Giang không có tiền sẽ tới tìm tôi, nếu như ngài nguyện ý, có thể cần ngài ra tay giúp tôi một chút."

Trong lòng Hà Húc biết Tạ Thanh Dao nhất định sẽ không mặc kệ, bất quá lấy hiểu biết của cậu đối với Tạ Thanh Dao lâu như vậy, cảm thấy đối phương hẳn là thích phương thức yếu thế này hơn, vì thế ôm tâm tình muốn đi nghiệm chứng, Hà Húc cố ý giả bộ yếu thế, muốn nhìn xem phản ứng của Tạ Thanh Dao có giống như cậu nghĩ hay không.

"Anh hiểu rồi, bây giờ em lập tức về công ty, những chuyện khác anh sẽ giải quyết."

Cách điện thoại di động Hà Húc cũng nghe ra giọng nói sốt ruột của Tạ Thanh Dao, "Ừ" một tiếng cúp điện thoại, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.

Quả nhiên.

Trình độ nguy hiểm của Đỗ Nguyên Giang không thua gì Hà Vi, huống chi bọn họ còn không phải cha con ruột, hơn nữa thù mới oán cũ giữa bọn họ, nếu quả thật đụng phải, vậy tất nhiên sẽ không có chỗ tốt cho cậu.

Hà Húc biết rõ điều này, dọc đường lái xe về công ty đều rất cẩn thận, cho đến khi bình an đến công ty, Hà Húc cũng không phát hiện ra chuyện bất thường gì.

Hà Húc đẩy cửa xuống xe, điện thoại di động trong túi rung vài cái, Hà Húc tiện tay lấy ra, tên Tạ Thanh Dao nhảy không ngừng.

"Sao vậy Tạ tổng?"

"Em chưa tới thì đừng vào bãi đỗ xe! "Giọng Tạ Thanh Dao rất gấp, từ điện thoại di động nghe ra hình như hắn còn đang lên đường đi."

"Tôi vừa xuống xe..."

Hà Húc gần như lập tức kịp phản ứng, đang định quay lại xe, cánh tay đã bị người ta dùng sức kéo một cái.

Cảm giác được trong tay đối phương còn cầm một vật cứng lạnh lẽo, Hà Húc rất nhanh nâng khuỷu tay hung hăng đập vào cằm người nọ, thừa dịp người nọ ăn đau mà nới lỏng nhanh chóng thoát khỏi trói buộc tránh qua một bên.

Nhưng khi cậu đưa mắt nhìn người bị cậu đánh, Hà Húc trợn tròn mắt.

"Tạ, Tạ tổng......"

Tạ Thanh Dao nhíu chặt mày xoa cằm, Đỗ Nguyên Giang cầm dao nhỏ phía sau đã bị vệ sĩ của Tạ Thanh Dao chế ngự trên mặt đất, lúc này đang chửi ầm lên.

"Mang đi, gọi cảnh sát tới đây. "Tạ Thanh Dao xua tay nói với vệ sĩ, tay vẫn không rời khỏi cằm chỗ vừa bị thụi cho một cú. *Thốn:)))*

Hà Húc chột dạ nhìn cằm Tạ Thanh Dao chuyển từ đỏ đến xanh, lại từ xanh đến tím, xấu hổ tiến lại gần cẩn thận dò hỏi: "Tạ tổng, ngài không sao chứ..."

Tạ Thanh Dao bình tĩnh đánh giá cậu một lần, xác nhận cậu không bị thương mới quay đầu nhịn không được nghi hoặc: "Anh thấy em rất lợi hại, em xác định là em cần anh bảo vệ?"

"......"

*Nếu các vị vẫn chưa quên thì nó đã trùm bao bố chồng nó một lần, và lần này nó dựt cù chỏ vào cằm ổng:))))

Tạ Thanh Dao: Vợ tôi rất lợi hại, tôi cần ẻm bảo vệ tôi *nhỏ bé đáng thương*


Nhấn để mở bình luận

Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền