Yêu Phải Một Nam Bộc!



Khoảng lặng bao trùm lấy không gian căn phòng.

Cảm giác thật khó thở.

Tuyết Nhã phì cười trong lòng.
"Quả nhiên là Phong chả nhớ cái quái gì về con tiện nhân đó cả.

Trời đúng thật là đang giúp mình rồi.."
Đột nhiên thay đổi thái độ.

Ả giả vờ tỏ vẻ thương xót cho Lạc Phàm rồi đến gặp cô nắm lấy bàn tay..
- Lạc Phàm à, hay là cô về trước đi.

Phong bây giờ chả nhớ ai nữa đâu.

Cô nên bình tĩnh lại thì mới có cách giải quyết..
Bằng một cách lạnh lùng nhất.

Lạc Phàm kéo gạt cánh tay dơ bẩn kia ra khỏi người mình.

Bỗng nhiên cô không thể kiểm soát cơ thể được nữa.

Từng bước chân trong vô thức tự động bước gần lại Diệp Phong.

Thật gần..
Hàng mi vẫn chưa kịp khô đi.

Đôi mắt đỏ hoe thao thức cả đêm ngày vẫn chưa khỏi hẳn.

Lạc Phàm cười dài trong tiếng nấc nức nở đưa tay trượt dài lên khuôn mặt anh.
Chả hiểu tại sao riêng Diệp Phong lại không muốn đẩy cô ra khỏi.

Thậm chí còn cảm thấy có chút đau đớn khi nhìn vào sâu trong ánh mắt chất da diết nỗi nhớ kia..

..
- Đừng..

khóc..
Một bàn tay ấm áp đưa lên vuốt nhẹ giọt nước mắt đang rơi xuống.

Đó là điều mà Lạc Phàm không thể nào ngờ được..

Câu nói đó thật quá quen thuộc với cô.

Ánh mắt thoắt chốc loé lên niềm hi vọng vô bờ bến.

Lạc Phàm cười đau khổ nhìn chằm chằm anh cố gượng để nói..
- Anh vẫn còn có cảm giác mà đúng không? Chỉ cần..

em chỉ cần bao nhiêu đó là đủ..

Sau cơn bão này..

chúng ta sẽ tiếp tục đi tiếp, đi xa hơn..

Em hứa đấy..

- Đừng chạm bàn tay bẩn thiểu của mày vào Diệp Phong!!
Tuyết Nhã ghen tức lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình.

Ả xông đến như kẻ điên kéo cô một cách dữ dội.

Lạc Phàm cười nửa miệng nhếch môi khinh bỉ, cô không ngại ngần vứt thêm một chút liêm sỉ cho ả:
- Nếu đã diễn một vỡ kịch nào rồi..

Thì hãy cố gắng diễn trọn vở kịch đó một cách xuất sắc.

Mày diễn tệ như thế? Ai sẽ xem bản mặt của mày đây? Đạo diễn nào sẽ mời mày về? Con đàn bà bại cuộc?!
Tuyết Nhã sững người trước lời nói châm chọc như thấm luôn vào da thịt.

Ả cắn chặt môi im lặng không nói gì.

Lạc Phàm lau ngang nước mắt rồi nhìn nhanh Diệp Phong bằng đôi mắt chất đầy hi vọng.

Cô đứng bật dậy rồi lườm lạnh Tuyết Nhã một cách đáng sợ..
- Đừng tưởng rằng tao sẽ bỏ cuộc.

Sau khi bước qua cánh cửa này, tao sẽ cố gắng thay đổi tất cả để tặng cho mày những cảm xúc chân thật nhất..

Lâm Tuyết Nhã? À không, Lâm tiểu thư..

Tạm biệt!
Lạc Phàm đưa tay lướt hờ một bên má của ả trêu chọc rồi rảo bước đi khỏi.

Cáo và sói, sói thắng.

Hồ ly và sói, kẻ nào sẽ xảo quyệt hơn đây?
____________________
_____________
_______
..
Bắt đầu từ cái ngày hôm đó, Lạc Phàm chưa bao giờ bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để tiếp cận Diệp Phong.

Hình ảnh của cô là một thứ gần như không thể thiếu trong cuộc sống anh.

Dù là bất kì chuyện gì xảy ra, trái tim họ vẫn luôn có một sợi dây kết nối giữa nhau.

Chỉ là..

không thể nhớ ra thôi..
Đã 1 tuần dài dằng dặc trôi qua.

Trước sự ngăn cản tuyệt đối của Tuyết Nhã, họ vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.

Nhưng..

tình hình của Diệp Phong..

vẫn chưa hề có dấu hiệu nào là hồi phục cả..

Đêm dài lắm mộng.

Vả lại, Tuyết Nhã mới thật sự là người gần anh nhiều nhất.

Sau khi xuất viện, ả đã bàn sẵn một kế hoạch hoàn hảo..

Tiệc cưới!
______________
____
Hàng tỉ những tâm trạng đè nặng trên tấm vai gầy của Lạc Phàm.

Cô nằm say khướt ở quán bar cũ..

Nơi cả hai lần đầu gặp mặt..

Đôi mắt mơ màng mở lên không nổi nhíu xuống không xong.

Cô trườn dài trên chiếc bàn rồi buông thỏng bàn tay xuống mặt đất lơ lửng..
..
Đột nhiên từ đâu, một bóng người lướt nhanh qua va đập mạnh vào tay Lạc Phàm.

Phản xạ cực nhanh nhạy, cô xiết chặt cổ tay kẻ đó kéo lại trong vô thức rồi nằm gục đầu trên bàn thì thầm:
- Đụng trúng người..

rồi bỏ đi như vậy à? Xin lỗi tôi! Nhanh!
Một giọng nói lạnh lùng đầy sát khí đáp lại một cách đáng sợ vô cùng:
- Bỏ tay ra..

hoặc là ngươi sẽ ăn đấm?
Lạc Phàm cười dài châm chọc.

Đúng lúc tâm trạng tồi tệ cần giải toả, cô từ từ gục dậy rồi chằm chằm nhìn về một góc ma mị..
- Được thôi..

nếu mày dám?
Vừa dứt khỏi câu nói của mình.

Một lực tay cực mạnh lao thẳng về phía người.

Cô đứng khựng lên đưa tay đỡ rồi vặn chặt nắm đấm trong lòng bàn tay.

Ánh mắt cực kì đáng sợ lườm kẻ kia như muốn ăn tươi nuốt sống..
- Phàm? Là Lạc Phàm đúng không?!!
Có một chút quen thuộc trong giọng nói.

Lạc Phàm đưa ánh nhìn nhìn sang.

Cái khuôn mặt đằng đằng sát khí kia thoắt chốc nở lên một nụ cười vui mừng cực độ:
- Trời ạ? Khả Tịch! Là cậu thật sao?!
Một người phụ nữ xoã mái tóc dài cùng với khuôn mặt xinh đẹp khoác lên trên mình một chiếc váy ngắn màu đỏ trông cực kì quyến rũ người nhìn.

Cả hai dang rộng cánh tay của mình ôm chầm lấy đối phương như đã từng rất rất thân thiết.

Cô gái kia gần như không còn giọng điệu kiêu ngạo lúc nãy nữa.

Cô vỗ vỗ vào vai Lạc Phàm gìm chặt nói trong cảm xúc nức nở:
- Tớ nhớ cậu chết mất! Cứ tưởng cả đời sẽ không gặp được cậu nữa cơ!
Lạc Phàm cười xoà.

Cô đẩy nhẹ Khả Tịch ra rồi ngồi xuống chiếc ghế nốc cạn ly rượu trước mặt..
- Thế nào? Không định ngồi xuống nói chuyện với tôi sao? Cô sát thủ xinh đẹp?


Nhấn để mở bình luận

Yêu Phải Một Nam Bộc!