Yêu Phải Một Nam Bộc!



Bầu không khí lúc này bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ vô cùng.

Đừng nói chi ai, ngay cả một người luôn lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ như Âu Minh cũng đã dần có phản ứng qua từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt.

Đôi mắt anh từ đầu tới cuối đều tập trung và nhìn chằm chằm vào cánh tay đang khoác chặt lấy vai Khả Tịch trước mặt.

Bất giác, trong lòng lại trỗi dậy một thứ cảm xúc kì hoặc, lạ lẫn.

Có gì đó rất đáng ghét, rất chướng mắt, rất tức giận..

khó mà có thể dùng bút tả hết được.

Giả vờ chuyển hướng mắt sang một góc khuất của con phố, giọng nói của anh pha chút tra vấn, hỏi:
- Thật tình là tôi không thích kiểu nói bóng gió như thế đâu.

Cái gì mà người tình chứ? Nghe thật là quá đến súa rồi đấy.

Chẳng hiểu vì một lí do điên khùng nào đó.

Khả Tịch lại muốn giải thích cho anh hiểu.

Dù là không có nhiều hi vọng vào mối quan hệ oan nghiệt này, nhưng đến phút cuối cùng, cô vẫn không muốn anh hiểu lầm về việc này.

"Không phải hiểu lầm rồi sẽ tốt hơn sao?
Anh ta sẽ không làm phiền mày nữa..

Mày sẽ có thời gian để xoá nhạt đi con người lạnh lẽo ấy.

Nhưng..."
Khả Tịch cúi gầm gương mặt của mình xuống mặt đất rồi nhìn chằm chằm vào đôi chân mãi không chịu rời mắt.

Suy nghĩ những chuyện vớ vẩn chính là việc làm duy nhất mà cô có thể làm bây giờ.

Mọi thứ như chết lặng đi, cảnh vật, thời gian, và cả trái tim nát vụn..
- Tôi cảm thấy anh đúng thật là mất hết liêm sỉ rồi.

Anh đang ghen với tôi đấy à? Nhưng đây là bạn gái của tôi.

Anh nghĩ bản thân có tư cách để xen vào rồi ghen tuông hay sao?
Dương Trừng đúng thật là chỉ biết nói lời khó nghe.

Anh không ngừng công kích, mỉa mai đối phương bằng những lời nói vô cùng chua chát.

Nhưng anh làm thế một phần cũng là vì muốn Âu Minh đối diện với cảm xúc của chính mình, hoặc là hãy buông tha cho Khả Tịch, vĩnh viễn cũng đừng đeo bám theo cô.

- Tịch.

Cô đi theo tôi.

Bất thình lình một cánh tay rợn đầy gân máu từ khi nào đột nhiên kéo chặt lấy tay Khả Tịch định vật đi.

Sắc mặt Âu Minh bỗng trở nên gắt gỏng và cáu tiết.

Đương nhiên, người phụ nữ này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn mà ưng theo ý muốn của anh.
Cô vùng vẫy, giẫy giụa cổ tay hết sức có thể.

Miệng không ngừng la hét:
- Cút ra.

Anh bị điên rồi à?! Tôi không muốn đi theo anh!
Gương mặt của Âu Minh khi nghe xong những lời chửi rủa lại càng đáng sợ hơn bội phần.

Anh càng cố dùng lực kéo đi, cô lại càng cố giữ sức ở đôi chân ghìm chặt lại.

Cả hai cứ như thế cho đến khi một phút trôi qua.

Đến chừng này, Âu Minh mới chịu buông thả cánh tay khỏi cô, miệng nở nụ cười lạnh:
- Tài diễn xuất của hai người quá kém.

Chẳng có một thằng đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ của mình bị thằng khác kéo đi trước mặt lại có thể phản ứng chậm đến vậy.

Hai người vốn dĩ không hề yêu nhau.

Muốn lừa tôi thì tốt nhất nên đầu tư vào vai diễn của mình.

Chỉ cần một chút mánh khoé nhỏ là có thể dễ dàng nhận ra như vậy thì thật sự rất nhàm chán.

Đâu đó trên gương mặt Khả Tịch là một bể sâu vô đáy của tuyệt vọng.

Hoá ra..

Âu Minh ban nãy là đang diễn một vai nhỏ chỉ để vạch trần mối quan hệ của cô và Dương Trừng thôi à? Biểu cảm cáu gắt đó chỉ là diễn thôi sao? Và cả giọng nói đầy sự ghen tuông tức giận đó cũng chỉ là để diễn thôi sao?
Nếu thật là như thế..

thì anh đã lừa đuợc cô rồi.

Cô đã tin..
Khả Tịch nghĩ ngợi những chuyện xa xăm, cúi xuống đất.

Ghì chặt lòng bàn tay lại rồi bất giác lại cười phá lên vẻ giả vờ khoái chí.

Cô trừng mắt nhìn anh.

Vừa mắng vừa tức giận đưa tay đẩy vào lồng ngực anh ra xa.

Một câu vừa dứt, là một bước anh lùi về phía sau.
- Ừ.

Chúng tôi là đang diễn cho anh xem đấy.

Diễn để anh mau cút đi và đừng vây vào cuộc sống của tôi nữa! Chẳng phải anh rất thượng đẳng hay sao? Chẳng phải anh rất hay bảo rằng bản thân muốn có tương lai và tham vọng hay sao?! Nếu đã vậy thì tại sao không nhanh cút đi tìm những thứ đó?!! Sao anh cứ thích trêu tôi như một con ngu vậy?! Anh luôn miệng bảo tôi từ bỏ nhưng lại liên tục xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng không thể nào trốn thoát khỏi anh!! À ừ, anh rất giỏi đoán tâm lí của người khác đúng không?! Vậy tại sao..

Anh lại ngu đến mức không đoán được rằng tôi yêu anh hơn cả sinh mệnh của mình vậy?!!!


Nhấn để mở bình luận

Yêu Phải Một Nam Bộc!